Về Quê Trước Năm 70, Tôi Dùng Không Gian Dọn Sạch Kẻ Thù

Chương 623: Mối be Dọa Trở Lại 1

Sau khi bàn bạc xong, bọn họ rời khỏi nhà của Trang Phi Phi, quay đầu di tìm Lạc Tĩnh Nghiên.



Trong không gian Trang Phi Phi có thể cảm nhận được động tĩnh bên ngoài, cô ta đã bị ba tên này đánh thức rồi từ lâu rôi, nhưng cô ta không dám tùy tiện đi ra. Đồ đạc quan trọng của cô ta đều ở trong không gian, cô ta không sợ bọn họ sẽ lấy được thứ gì của mình, cho nên cô ta cũng không phát ra âm thanh.



Nghe được ba người sắp đi đến nhà của Lạc Tĩnh Nghiên, cô ta không nhịn được cong môi: “Chúc ba người thành công, có thể thuận lợi bắt được Lạc Tĩnh Nghiên."



Bên ngoài



Bức tường gạch nung bên hông nhà Lạc Tĩnh Nghiên không cao bằng nhà Trang Phi Phỉ, ba người bọn họ dễ dàng trèo qua.



H6 Béo và Hắc H6 thích ra ngoài đi dạo vào ban đêm, tất nhiên ba người trèo qua tường kia không thể thoát khỏi đôi mắt sáng ngời và đôi tai nhạy bén của chúng. Hắc Hỗ lập tức thông báo cho Lạc Tĩnh Nghiên đang ở trong không gian bằng cách truyền tin.



[Chủ nhân, chủ nhân, có ba tên côn đồ to gan đã trèo tường và đi vào. ]



Lạc Tĩnh Nghiên nhận được thông báo từ Hắc Hỗ, lập tức tỉnh lại, thay quần áo, đi ra khỏi không gian.



Cô đã đặt một cây gậy gỗ vào bên trong cánh cửa, nhưng khi cô biết bọn côn đồ đang đến, cô đã cố tình tháo thanh gỗ ra để giúp họ dễ dàng đi vào hơn.



Một trong ba người dùng dao mở chốt cửa, bọn họ vốn tưởng rằng Lạc Tĩnh Nghiên cũng sẽ để một cây gậy gỗ sau cánh cửa. Nhưng làm bọn họ ngạc nhiên là họ không bị cây gậy gỗ cản trở như dự đoán, cánh cửa nhẹ nhàng đẩy một cái đã mở ra.



Họ cười khẽ, biết sắp có chuyện tốt, ba người họ cùng nhau nhắc chân di vào nhà.



Bọn họ không he hay biết, cây gậy mà họ dự đoán không chờ đợi họ sau cánh cửa, mà nằm trong tay người nào đó đang chuẩn bị hầu hạ bọn họ.



Ngay khi bọn họ bước vào nhà, không kịp đề phòng đã đột nhiên bị một vật cứng lao tới bụp bụp bụp đập tới tấp vào người họ, như thể họ đã bị gậy gỗ đánh trúng, cơ thể từ trên xuống dưới đều bị gậy gỗ tắn công bừa bãi.



Lạc Tĩnh Nghiên không cần nhìn rõ khuôn mặt ba người đó, cho dù là ai, dù sao bọn họ cũng không phải là người tốt, cứ đánh là xong.



Bụp! Bụp! Bụp! Bụp!



Lại là một trận tấn công mạnh nữal



Trong phòng chỉ có âm thanh trầm đục của tiếng gậy gỗ đập vào da thịt, cùng tiếng la hét khóc lóc kêu ba gọi mẹ thảm thiết và cầu xin tha của ba người đàn ông.



"Bà cô tha mạng! Bà cô tha mạng!"



"Còn dám tới đây nữa tôi sẽ lột da các người!"



"Không dám, không dám nữa.”



Bọn họ vốn tưởng rằng Lạc Tĩnh Nghiên chịu tha cho bọn họ, nhưng ai biết Lạc Tĩnh Nghiên lại bụp bụp bụp đá mỗi người bọn họ vài cái nữa.



Những người này phải đánh cho phục mới thôi.



Ba tên lưu manh cảm thấy xương cốt trên người sắp bị vỡ vụn, vết thương trên da thịt cũng đau đến thấu tim. Bọn họ không ngừng kêu rên ri đau đớn, có cơ hội thì không ngừng te ra quân vội vàng chạy trốn mắt.



Lạc Tĩnh Nghiên dạy cho bọn họ một bài học xong, sau khi giãn căng gân cốt thì cô quay trở lại nhà giống như không có chuyện gì xảy ra, đóng cửa lại rồi đi vào không gian ngủ tiếp.



Ba tên lưu manh háo sắc kia ngon ngọt không nêm được nhưng lại được nếm thử những cú đắm và cú đá.



"Ai, vừa rồi tên giết người nào nói chúng ta có thể khống chế được cô ta? Đó là nữ quỷ! Đánh người không chớp mắt. Không phải chúng ta chạy trốn nhanh thì không chừng đã bị cô ta đánh cho tàn phe rồi." Hai người khác cùng chỉ vào người đang nói chuyện: “Anh nói.” Bụp! Bụp!
Bạn cần đăng nhập để bình luận