Về Quê Trước Năm 70, Tôi Dùng Không Gian Dọn Sạch Kẻ Thù

Chương 083: Trên Núi 2

"Chị, chị nhìn đây." Lạc Trường Thiên nhặt dưới đất lên một hòn đá nhỏ, nhằm chuẩn vị trí quả hạt dẻ, póc, lên trên, một quả hạt dẻ bị Lạc Trường Thiên bắn chính xác không một chút sai lệch rơi xuống, chạm vào mặt đắt.



"Chị Điềm Điềm, chị mau nhặt hạt dẻ bỏ vào giỏ đi."



"Được." Tôn Điềm Điềm vừa vui mừng lại cẩn thần, nghiêm túc nhặt từng quả hạt dẻ đầy gai từ dưới mặt đất lên, bỏ vào trong giỏ, đồng thời cũng không quên khen Lạc Irường Thiên,"Tiểu Thiên, em lợi hại quá.”



"Em còn có thể càng lợi hại hơn nờ." Trường Lạc Thiên bắt đầu chém gió: "Nhớ lúc trước, em chỉ cần một cái chạng ná mà đánh bại cả thiên hạ, không có đối thủ."



Lạc Tĩnh Nghiên lắc lắc đầu: năng lực chém gió của đứa em trai nhỏ này cũng rất lợi hại.



Lạc Trường Thiên lại giơ chạng ná, bắn lên cây, póc póc póc, liên tục bắn rơi mấy quả liền.



Lạc Tĩnh Nghiên đứng ở bên cạnh nhìn, đột nhiên nghe thấy Hắc Hỗ nói: " [ Chủ nhân chú ý! Chủ nhân chú ý! Gần đây có chim trĩ, gần đây có chim trĩ. ]



Lạc Tĩnh Nghiên thậm chí có thể nghe thấy tiếng nó nuốt nước bọt.



Con mèo nhỏ tham ăn lại muốn ăn thịt rồi. Lạc Tĩnh Nghiên không muốn con chim trí này trở thành vật xung vào công quỹ của Tri Thanh Điểm, cô bắt buộc phải hành động một mình mới được. Có Tôn Điềm Điềm lo cho Lạc Trường Thiên, cô có thể yên tâm một chút.



"Điềm Điềm, tiểu Thiên, mình qua bên kia đi vệ sinh một lát, hai người đợi mình quay lại." Một cái cớ vô cùng vạn năng.



"Vậy được, cậu di đi, mình sẽ xem chừng tiểu Thiên." Tôn Điềm Điềm nói.



Lạc Tĩnh Nghiên hỏi Hắc Hỗ vị trí cụ thể của chim trĩ, cô nhẹ nhàng đến gân con chim trĩ.



Trước mắt, vật tư mà cô bỏ vào không gian đều bắt buộc phải do cô tự chạm vào mới được, cô vẫn chưa thử qua việc di chuyển vật qua không gian.



Cô lập tức thử xem sao, không có tác dụng, con chim trĩ vẫn đứng ở vị trí cũ.



Không muốn kinh động tới con chim trĩ, cô lấy ra chạng ná, trong không gian có đạn chuyên dụng, đặt lên dây da của chạng ná, sau khi nhắm chuẩn, cô bắn mạnh vào con chim, con chim giãy trên mặt đất vài lần liên bất động.



Lạc Tĩnh Nghiên bước qua, đem con chim vứt vào không gian.



Hắc Hỗ nhìn thấy con chim trĩ, không ăn, nó muốn chủ nhân nấu chín cho nó ăn.



Lạc Tĩnh Nghiên nói: "Hắc Hỏ, còn có đồ quý giá nào khác không?"



"Có, dưới chân chị có một cây nhân sâm.”



Lạc Tĩnh Nghiên vội vàng nhắc chân, phát hiện một cây con, cô ngồi xuống, tỉ mỉ quan sát lá của cây con này, thật sự rất giống cây nhân sâm.



Hắc Hỗ đã nói thì nhất định sẽ không sai, còn về nông cụ, trong không gian của cô cái nào cần có đều có hết, nhìn tứ phía không có ai đi qua, cô lập tức lấy ra xẻng sắt bắt đầu đào.



Trên núi nhiều đá, xẻng sắt đào không nỗi, lại đổi thành cuốc chim.



Tốn rất nhiều công sức mới đào được củ nhân sâm đó lên.



Cả củ nhân sâm khoảng ba mươi centimet, ước tính cũng cỡ một trăm tuổi, thu vào, để vào trong không gian.



Thời gian cô rời đi cũng khá lâu rồi, Lạc Tĩnh Nghiên không định đi nơi khác nữa, tuy rằng cô thích thú những thứ quý giá khác trên ngọn núi này cũng chỉ có thể để lần sau lại tới tiếp.



Lúc cô đang xoay người, ở trong không gian Hắc Hổ cảm nhận được một nguồn năng lượng đặc biệt chuyển động, không lẽ lại có đồ quý giá.



Nhưng chủ nhân định quay về rồi, bỏ đi, thiên hạ lớn như vậy, đồ quý giá nhiều không đếm kể, lấy cũng lấy không hết, làm mèo không thể quá tham lam. Lúc Lạc Tĩnh Nghiên tìm thấy Lạc Trường Thiên và Tôn Diem Điềm, bọn ho đã hái được gần một nửa giỏ hạt dẻ.



ebookshop.vn - ebook truyện giá rẻ
Bạn cần đăng nhập để bình luận