Về Quê Trước Năm 70, Tôi Dùng Không Gian Dọn Sạch Kẻ Thù

Chương 478: Không Lấy Được Máu 2

Chuong 478: Khong Lay Được Máu 2



"Lạc, thanh niên trí thức Lạc. Em đừng vội đi, anh có một chuyện rất quan trọng muốn nói với em. Em biết không, mặc dù anh đã kết hôn với Đỗ Nghệ Nam nhưng người anh thích vẫn luôn là em. Anh biết anh đã kết hôn và em cũng đã có đối tượng của mình, hai chúng ta muốn ở bên nhau thì có hơi khó khăn. Anh... anh chỉ muốn nhìn em thật kỹ, em hãy để cho anh nhìn em thật kỹ đi. Ôi, em đẹp như vậy thật khiến cho người ta nhìn thế nào cũng không đủ."



Lạc Tĩnh Nghiên gần như ghê tởm muốn chết với lời nói thô tục và ánh mắt sắc mi của anh ta, cô đạp mạnh một cước vào bụng của Hồ Tam Cường.



'Huych', Hồ Tam Cường bị cô đạp xuống đắt.



"Hồ Tam Cường, thật ra tôi vẫn luôn muốn đánh anh, không ngờ là anh còn dâng tới trước cửa, cú đá này rất sảng khoái đấy. Nếu cảm thấy không đủ thì tôi cho thêm một cước nữa."



Bụng của Hồ Tam Cường đau dữ dội bỗng dưng Lạc Tĩnh Nghiên ra tay tàn nhẫn với anh ta như thế, anh ta lấy tay ôm bụng, đau đến mức không nói nên lời.



Lạc Tĩnh Nghiên nói: "Nếu còn dám cản đường tôi thì tôi đá anh còn mạnh hơn lần này." Cô nhắc nhở rồi đi vòng qua Hồ Tam Cường đang nằm trên mặt đất và rời khỏi nơi này.



Sau khi đến nhà đại đội trưởng, cô nói chuyện gạch mộc bị mất trên đất ở của mình với đại đội trưởng, đại đội trưởng nói sẽ tìm người hỗ trợ tìm lại nhưng không cam đoan có thể tìm lại được gạch mộc.



"Chú đội trưởng, chú cứ cố gắng hết sức là được." Dù sao cô đến 'báo án' cũng chỉ là làm bộ làm tịch mà thôi.



Sau khi tạm biệt đại đội trưởng, cô trở lại khu nhà ở của thanh niên trí thức thì nhìn thấy Trang Phi Phỉ đang ở trong sân, lúc này Trang Phỉ Phỉ giống như một kẻ thắng cuộc, nhàn nhã ngồi ở trên ghế phơi nắng, đồng thời cũng để cô ta thưởng thức biểu cảm mắt mát của Lạc Tĩnh Nghiên khi trở về.



Chỉ cần đối phương khổ sở là cô ta lập tức cảm thấy vui vẻ, đối phương sống không tốt thì cô ta sẽ thấy vô cùng vui vẻ.



Sau khi cô ta nhìn thấy Lạc Tĩnh Nghiên trở về, sự đắc ý trong mắt cô ta gần như toát ra vẻ muốn hóa thành ngọn lửa bốc cháy lên.



Lạc Tĩnh Nghiên thấy dáng vẻ vui sướng khi người khác gặp họa của cô ta thì cô tin chắc cô ta đích thị là tên trộm gạch mộc.



Cô tỏ ra thờ ơ, không hề để ý đến Trang Phỉ Phỉ mà lập tức trở về phòng mình. Trang Phi Phỉ nhất thời bối rối, tự dưng Lạc Tĩnh Nghiên lại có dáng vẻ bình tĩnh như thế này, chẳng lẽ cô thật sự không quan tâm đến chuyện đó sao?



Mình không tin, e là Lạc Tĩnh Nghiên không có cách để truy cứu nên mới tỏ vẻ bình chân như vại đến vậy.



Nghĩ tới đây là cô ta lại đắc ý, cô ta có không gian, có thể khiến Lạc Tĩnh Nghiên tức chết.



Nhưng điều khiến cô ta không ngờ tới chính là Lạc Tĩnh Nghiên đã sớm biết hết tất cả.



Buổi tối, khoảng tầm mười một, mười hai giờ, vào lúc đêm khuya yên tĩnh, Lạc Tinh Nghiên lặng lẽ ra ngoài, trèo qua tường của khu nhà ở của thanh niên trí thức, đi đến nơi ở của Trang Phi Phỉ, cô thu toàn bộ gạch ngói của Trang Phi Phi vào không gian mà không để lại chút nào.



Trang Phỉ Phỉ, cô có không gian thì tôi cũng có không gian, chỉ có cái là tôi biết của cô nhưng cô lại không biết của tôi.



Lúc cô rời đi còn cố tình rải mấy viên gạch ngói dọc theo vết bánh xe Trang Phi Phi để lại khi cô ta dùng xe bò để kéo gạch.



Sau khi bị người ta nhìn thấy sẽ cho rằng có người kéo xe đến trộm gạch ngói, những viên gạch ngói đó đều rơi từ trên xe xuống.
Bạn cần đăng nhập để bình luận