Về Quê Trước Năm 70, Tôi Dùng Không Gian Dọn Sạch Kẻ Thù

Chương 146: Bán Hàng Ở Khu Tập Thể 1

Ánh mắt của bác gái đó rất tinh tường, bước đến trước mặt cô và hỏi: "Chàng trai, cậu làm gì đó?”



"Chị họ cháu ở trong thị trấn, cháu đi đưa gạo với trái cây cho chị ấy."



"Cháu còn có gạo?”



Đôi mắt của bác gái sáng như bóng đèn hai trăm năm mươi watt.



"Ừ, trong nhà họ hàng có một ít, gửi rất nhiều qua đường bưu điện."



Bác gái lập tức nói: "Cậu nhóc, vậy lần này cháu có mang nhiều không, nếu nhiều, có thể chia cho dì một ít được không? Dì sẽ đưa tiền cho cháu."



Lạc Tĩnh Nghiên nhìn ánh mắt mong mỏi của bác gái, làm bộ khó xử, sau đó lại cười sang sảng đồng ý: "Được, nếu dì đã muốn, thì cháu chia cho dì một ít, cùng lắm thì đợi lần sau cháu tới, đưa thêm cho chị họ, chị họ cháu sẽ không trách cháu.”



Lúc này những người lặng lễ bán hàng trong sân sẽ nói như vậy, trong lòng người mua cùng người bán đều biết rõ ràng là chuyện gì xảy ra.



"Cậu nhóc, cháu đi theo bác, nhà của bác ở trong này, chúng ta vào trong giao dịch."



Lạc Tĩnh Nghiên đi theo bác gái Lý vào trong nhà, có người hỏi bác gái Lý: "Cậu nhóc tuần tú này là ai vậy?”



"Đứa cháu ngoại trai của tôi từ quê lên thị trấn gặp tôi, cháu ngoại trai, mau vào nhà với mợ."”



Người phụ nữ trợn mắt xem thường, làm như không có ai biết, chỉ là một đứa bán hàng thôi mà, người trong khu tập thể này đều biết trò cũ* này.



(*套路: Từ lóng trên Internet, trước đây nó dùng để chỉ "một loạt các kỹ năng và thủ thuật trong võ thuật". Hiện tại từ này chỉ những hành động đã có trong quá khứ và vẫn lặp lại trong tương lai: thói quen, thường lệ, chiêu bài cũ, trò Cũ. )



Bác gái Lý biết giấu không được, nhưng cũng không thể thừa nhận. Bà ấy còn không biết cậu nhóc này rốt cuộc là có bao nhiêu hàng, lỡ đâu không nhiều, khẳng định là không đủ chia cho bọn họ.



Lạc Tĩnh Nghiên không nhìn thấy bóng dáng của bà nội Tần ở trong sân, bác gái Lý đã đưa cô về nhà của mình, rồi bảo Lạc Tĩnh Nghiên đặt sọt xuống, bà ấy kiểm tra chất lượng gạo cùng táo.



"Cậu nhóc, cái này cháu bán thế nào?"



"Gạo không phiếu chín xu, táo tám xu."



Bác gái Lý lập tức nhíu mày: "Cậu nhóc, thứ cháu bán còn đắt hơn thứ bán ở chợ đen."



"Bác gái, cháu còn phải thêm phí vận chuyển nữa, nên đương nhiên phải đắt hơn một chút."



"Cậu nhóc, cả hai bác đều muốn, cho bác gái rẻ một chút."



Lạc Tĩnh Nghiên ra vẻ suy nghĩ một chút: "Được rồi, bác gái, thấy các bác ăn cơm lính khó khăn, cháu giảm cho bác một xu, được không?"



"Thêm một xu, gạo bảy xu, táo sáu xu." Bác gái bĩu môi, như đang làm nũng.



"Vậy được, cứ nghe bác nói." Còn đắt hơn so với cô bán ở chợ đen.



"Cậu nhóc, cho bác mười cân gạo, năm cân táo, con dâu bác đang mang thai, đang là thời điểm cần bồi bổ dinh dưỡng, mua cho con bé một ít hoa quả ăn." "Được."



Bác gái Lý lấy từ trong tủ ra một cái cân, Lạc Tĩnh Nghiên nói: "Bác gái, cân của bác không vấn đề gì chứ."



"Không vấn đề, không vấn đề. Mỗi lần mua đồ từ bên ngoài về, bác đều dùng cân này cân lại."



Lạc Tĩnh Nghiên cân cho bà ấy mười cân gạo, năm cân táo, tổng cộng mười bốn đồng.



Bác gái Lý nói: "Cậu nhóc, khi nào cháu còn tói, còn có loại lương thực và hoa quả khác không?"



Người trong khu tập thể thiếu không phải là tiền, mà là phiếu, có đôi khi có tiền có phiếu cũng không mua được đồ mình muốn. Lạc Tĩnh Nghiên không nói gì, bác gái Lý trực tiếp vạch trần cô: "Được rồi, cậu nhóc, đừng giả vờ nữa, bác gái biết cháu là người bán hàng, bác đoán cháu ở trong này khẳng định không có chị họ gì, người tới chỗ này bán hàng đều là nói như vậy, yên tâm, bác gái còn cần đồ của cháu, sẽ không báo cáo cháu.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận