Về Quê Trước Năm 70, Tôi Dùng Không Gian Dọn Sạch Kẻ Thù

Chương 762: Lên Núi Kiếm Tìm 2

Nhà hàng xóm nghe xong sợ hãi một phen, không phải thất kinh sự quan tâm của bà ta đối với Lý Hồng Anh khác với ngày thường, mà là Lý Hồng Anh tới giờ này còn chưa trở lại, e là đã gặp phải nguy hiểm gì rồi.



Hàng xóm là người thật thà, bà ay sốt ruột thay cho mẹ Lưu, nói: "Vợ Ái Quốc đến giờ vẫn chưa về, vậy thì phải mau đi tìm thôi, đêm hôm trong núi có nhiều thú dữ, nguy hiểm lắm đó, đừng nói tới một cô gái như Lý Hồng Anh, trai tráng trong thôn có mấy người dám lên núi một mình ban đêm chứ. Mấy người cùng nhau còn không dám di lên đó đấy, vợ Ái Quốc chỉ là một người phụ nữ, ây da.”



"Chân Ái Quốc nhà bà không tiện cử động, một mình bà làm sao mà được, bà gọi thêm đôi người nữa di cùng ởi, có gì còn có thể hỗ trợ lẫn nhau."



"Tôi, để tôi gọi mấy đứa cháu trong nhà đi cùng vậy."



"Được được, tốt nhất bà về gọi thêm hết mấy người trẻ tuổi trong họ, nhân lực đông, hơn nữa đều là thanh niên, lên núi cũng không quá sợ hãi."



"Phải đó, tôi mau chóng đi gọi người đây, muộn lắm rồi, tôi sợ Hồng Anh gặp phải nguy hiểm gì."



"Ừ ừ, đi đi." Mẹ Lưu tay cằm đèn pin tất tả vội vàng rời đi, hàng xóm cũng không nghĩ quá nhiều, mặc dù biết Lý Hồng Anh ở nhà họ Lưu thường xuyên bị bà Lưu và Lưu Ái Quốc đánh mắng, nhưng dù sao đây cũng là chuyện lớn cấp bách liên quan đến mạng người, mẹ Lưu lo lắng cũng là bình thường.



Sau khi mẹ Lưu rời khỏi nhà hàng xóm cũng thật sự đi gọi người, nhờ hai người thanh niên họ hàng khoảng hai mươi mấy tuổi cùng mình đi tới chân núi.



Nhưng hai người kia có chút ngập ngừng không dám lên núi, dù sao lúc này Lý Hồng Anh còn chưa xuống núi, chắc canh là đã bị dã thú ăn thịt rồi, giờ họ đi lên nữa nói không chừng là đi chết. "Thím à, theo cháu thấy ba người chúng ta là quá ít, lỡ như gặp phải dã thú thì không thể nào chạy thoát, chúng ta gọi thêm mấy người nữa, người đông sức mạnh, gặp phải dã thú cũng có thể hợp lực đối phó. Lại nói nữa, nhiều người chút, sẽ tìm thấy em dâu nhanh nhất có thể đúng không."



Mẹ Lưu vốn dĩ chỉ là làm trò vờ vịt, bà ta cũng không dám cứ thế lên núi, mấy đứa cháu đã nói như thế, bà ta càng được thể làm trò.



"Được, vậy chúng ta về rồi lại gọi thêm mấy người nữa."



Ba người quay ngược lại, về cơ bản họ đã tập hợp hết đàn ông trưởng thành có thể gọi được, thêm mẹ Lưu nữa là tổng cộng mười người, bởi vì sợ dã thú trên núi, họ có mang theo cuốc sắt, chĩa sắt và một số công cụ khác, dùng để đối phó với thú rừng.



Bọn họ đi sát vào nhau, không ai dám tác khỏi đội ngũ, đầu tiên tìm kiếm khu vực bên ngoài xung quanh ngọn núi hai giờ đồng hồ, xong đột nhiên lại có một con lợn rừng ve ra từ trong bóng tối. Bởi vì xuất hiện một cách bất ngờ, lại đang trong đêm, nỗi sợ đối với những vật mình không biết, theo bản năng họ chỉ nghĩ đến chạy trốn, một đoàn mười người ngay lập tức chạy tứ tán về bốn phía.



Trai tráng đều chạy rất nhanh, chỉ có một mình mẹ Lưu tuổi tác đã lớn, lại còn là phụ nữ, hành động quá chậm chạp, dã thú cũng tìm thứ yếu để tấn công, không cắn bà ta thì cắn ai?



Mẹ Lưu bị lợn rừng húc ngã, đồng thời bị nó cắn một cách dã man, cho dù sau đó có người đem theo đồng đội tới cứu, bà ta vẫn bị cắn cho một nhát.



Bởi vì dã thú xuất hiện và mẹ Lưu bị thương, mọi người không dám đi tìm Lý Hồng Anh nữa, hai là còn phải đưa mẹ Lưu xuống núi, cũng không có cách nào tiếp tục tìm kiếm Lý Hồng Anh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận