Về Quê Trước Năm 70, Tôi Dùng Không Gian Dọn Sạch Kẻ Thù

Chương 946: Đầu Là SaiLam 3

Chuong 946: Deu La Sai Lam 3



XuUng hay không xứng thì không phải chúng ta nói là được, nếu thật sự hai người họ đều vừa ÿ nhau thì đó là xứng đáng.”



Thật ra mấy cô gái ở trong đây đều hơi đố ky với Lý Tuyết, họ cũng nghe đồn rằng Tiết Ngạn Thần là người không gần nữ sắc nên họ đều mong chờ Lý Tuyết không theo đuổi được Tiết Ngạn Thần mà xấu hổ.



"Ôi chao, chúng ta chờ xem khi nào thì họ ở bên nhau, chúng ta chờ ăn kẹo cưới của họ."



"Hai người họ đều là người làm mưa làm gió trong quân khu của chúng ta nên nếu đến lúc đó thì chúng ta bắt họ cho chúng ta thêm chút kẹo."



Lý Tuyết vừa đi qua thì nghe thấy mấy cô gái bàn tán đòi ăn kẹo.



"Muốn ăn kẹo à? Cũng cho tôi ăn với nhé.”



Lý Tuyết cười đùa.



"Tuyết Nhi, chúng tôi đang nói muốn ăn kẹo cưới của cô đấy."



"Kẹo cưới của tôi? Cái gì mà kẹo cưới của tôi chứ?"



"Ôi chao, Tuyết Nhi, cô đừng không thừa nhận. Chúng tôi đều đã biết chuyện của cô và tiểu đoàn trưởng Tiết rồi đợi hai người thành rồi thì chắc chắn phải phát kẹo cho chúng tôi đấy."



Lý Tuyết hơi khựng lại, thật ra thì hơi khó theo đuổi khúc gỗ Tiết Ngạn Thần đó.



"Mọi người nghe ai nói vậy?"



"Tuyết Nhi, cô đừng không thừa nhận. Cô muốn tài có tài, muốn tướng mạo có tướng mạo còn tiểu đoàn trưởng Tiết không chỉ tuần tú lịch sự mà còn có năng lực xuất chúng nữa, trong quân khu của chúng ta còn ai xứng đôi vừa lứa hơn hai người nữa. Hai người quả là trai tài gái sắc, duyên trời tác hợp.



Vốn dĩ Lý Tuyết là người vô cùng tự tin nên khi được mấy cô gái khác khen ngợi như vậy càng khiến cô ta tự tin rằng mình có thể theo đuổi Tiết Ngạn Thần.



Không phải chỉ là khúc gỗ thôi sao, cho dù anh có là hòn đá thì cô ta cũng muốn sưởi ấm cho anh.



Tự phụ gây chuyện, cô ta cố ý nói với các cô gái: "Các cô cảm thấy hai chúng tôi chắc chắn có thể sao?"



"Chắc chắn rồi, Tuyết Nhi của chúng ta ra tay thì chắc chắn có thể tóm được tiểu đoàn trưởng Tiết."



Lý Tuyết cong môi nói: "Được, đợi chúng tôi thành rồi, chắc chắn tôi sẽ nói tiểu đoàn trưởng Tiết mua kẹo cưới cho các cô đầu tiên."



Ngay lập tức các cô gái reo hò hoan hô giống như là những ngôi sao vây quanh làm nền cho mặt trăng là Lý Tuyết vậy. Nhưng trong đó có bao nhiêu thành tâm thì không ai biết được.



Đại đội thắng lợi, Lạc Tĩnh Nghiên cũng đã may xong áo cưới cho mình và quần áo chú re cho Tiết Ngạn Thần nhưng trong không gian của cô không có cúc áo nên cô phải đi lên thị trấn để mua cúc áo.



"Bà nội, chúng ta lên thị trấn mua cúc áo ởi, nhân tiện xem như là chúng ta di ra ngoài chơi."



"Được."



Từ trước đến giờ bà nội Tiết luôn ở đây và cũng chưa từng được lên thị trấn.



"Tiện thể cháu đưa bà đi gặp thông gia. À, cũng lâu rồi cháu chưa gặp bà nội Tần... ơ... bây giờ cháu nên gọi là bà ngoại mới đúng. Nếu không thì cháu sẽ gọi cả hai bà là bà nội nhưng thế thì sẽ khó phân biệt ra lắm."



"Chúng ta ởi thôi."



Lạc Trường Thiên rất ghét trời lạnh nên ở lại chuồng bò, Lạc Tĩnh Nghiên đưa bà nội Tiết lên thị trần.



Mặc dù bây giờ trời rất lạnh nhưng cũng có rất nhiều người đi ngồi xe bò lên thị trấn.



Khi họ đến nơi thì gần như xe bò đã chật kín người, nam nữ già trẻ gì đều có cả.



May mà vẫn còn chỗ cho họ ngồi.



Lạc Tĩnh Nghiên mang gui trên lưng, đặc biệt là trong gùi có hai miếng thảm bông, cô lấy cho bà nội Tiết một miếng và mình một miếng để ngồi xe không bị lạnh, khi xuống xe thì sẽ cất lại vào trong gùi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận