Về Quê Trước Năm 70, Tôi Dùng Không Gian Dọn Sạch Kẻ Thù

Chương 614: Lên Kế Hoạch Trước 3

Trải qua gần một tháng phơi nắng và thông gió, ngôi nhà mới xây của Lạc Tĩnh Nghiên đã được sấy khô.



Vào thời điểm này, ngôi nhà được làm bằng vật liệu xây dựng nguyên thủy nhất, ngay cả sơn tường bên trong của ngôi nhà cũng là bùn vàng và vỏ lúa mì, không chứa bất kỳ chất gây 6 nhiễm không khí nào, cũng không chứa chất gây ung thư formaldehyde.



Trước khi chuyển nhà, cô đã nhờ Trương Lai Bảo đến lắp đặt tất cả cửa ra vào và cửa phòng của ngôi nhà trước, đồng thời quét tước nhà cửa từ trong ra ngoài, sân cũng được dọn dẹp sạch sẽ. Toàn bộ gạch mộc hỏng rơm lúa mạch và các đồ vật linh tinh trong nhà đều được dọn ra ngoài, quét tước sạch sẽ. Đợi đến khi chuyển hết đồ đến đây thì nơi này chính là một ngôi nhà khác của cô và Lạc Trường Thiên.



Bởi vì ban ngày Lạc Trường Thiên phải đi học, cô đã nói tin tức này với Lạc Irường Thiên trước hai ngày, bảo cậu thu dọn hết đồ đạc của mình, đến lúc chuyển nhà chỉ cần chuyển đi là được.



Ban đầu cô muốn mượn máy kéo trong đội để kéo đồ, nhưng vì có ít đồ, máy kéo lại quá lớn, hơn nữa thùng máy kéo quá cao nên bốc xếp đồ đạc cũng không thuận tiện. Vì vậy cô đã đi tìm xe bo trong đội.



Trang Phỉ Phỉ đứng ở cửa nhìn thấy Lạc Tĩnh Nghiên gọi bác Trương đến, nghĩ rằng có thể Lạc Tĩnh Nghiên muốn chuyển nhà. Nhà của cô ta và của Lạc Tĩnh Nghiên xây cùng nhau. Lạc Tĩnh Nghiên muốn chuyển đi, cô ta cũng muốn chuyễn đi.



Cô ta đi tới hỏi: "Lạc Tĩnh Nghiên, cô muốn chuyển nhà sao2"



Lạc Tĩnh Nghiên liếc mắt nhìn cô ta một cái, không thèm để ý đến cô ta.



Bác Irương nói: “Thanh niên trí thức Lạc muốn chuyển nhà nên bảo tôi đánh xe tới giúp cô ấy kéo đô." Trang Phi Phi không muốn tụt lại phía sau Lạc Tĩnh Nghiên: "Bác Trương, tôi cũng muốn chuyển nhà, bác kéo cho tôi trước đi."



Bác Trương lập tức từ chối cô ta: "Như vậy làm sao được? Thanh niên trí thức Lạc tìm tôi trước, tôi phải kéo cho cô ấy trước."



"Bác Trương, thanh niên trí thức Lạc trả cho bác bao nhiêu, tôi sẽ trả gấp đôi."



Cũng may trong không gian của cô ta vẫn còn có một ít vật tư cùng 2,3 vạn tệ, so với cô ta Lạc Tĩnh Nghiên là một kẻ nghèo hèn.



Lạc Tĩnh Nghiên lập tức xắn tay áo lên: "Trang Phỉ Phi, cô lại muốn tìm phiền phức nữa phải không!" Bác Trương sợ hai người bọn họ xảy ra mâu thuẫn nên vội vàng lên tiếng can ngăn: "Hai người các cô đừng nóng giận. Thanh niên trí thức Trang tôi đã đồng ý kéo đồ cho thanh niên trí thức Lạc trước. Cho dù cô đưa cho tôi bao nhiêu tiền thì tôi cũng phải kéo đồ cho thanh niên trí thức Lạc trước. Đợi tôi kéo xong cho cô ấy thì lại kéo cho cô đi."



Trang Phỉ Phỉ có chút không tin, vậy mà bác Trương lại không hề bị tiền lay động. Cô ta không thể thắng nổi nắm đắm của Lạc Tĩnh Nghiên vì vậy đành phải đồng ý: "Vậy cũng được. Tuy nhiên nếu bác kéo cho cô ta xong mới kéo cho tôi thì tôi sẽ không trả cho bác nhiều như vậy nữa." "Muốn cho bao nhiêu thì cho, ông già tôi đây cũng không thể nói mà không giữ lời."



Trang Phỉ Phi tham mắng bác Trương không thức thời, sau đó trở về ký túc xá.



Khi Lạc lĩnh Nghin đang chuyển đồ lên xe bò, Giang Mãn Nguyệt, Tôn Điềm Điềm và Ninh Bội Bội cũng đến giúp. Bác Trương đánh xe cũng dọn giúp cô. Đồng Kiến Tân và Tôn Quốc Khánh nhìn thấy cũng vội vã đến giúp cô chuyển những đồ lớn hơn.



Máy người cùng nhau làm việc, không bao lâu sau đã dọn xong hết đồ đạc của cô và Lạc Trường Thiên.



Sau đó bọn họ còn muốn đi theo cô đến ngôi nhà mới để dỡ đồ đạc xuống.





Chuong 615: Mang Tay Sai 1


Chuong 615: Mang Tay Sai 1



Chuong 615: Mang Tay Sai 1



Lạc Tĩnh Nghiên lấy kẹo sữa và hạt dưa cho bọn họ ăn, đưa cho mỗi người hai quả táo để cảm ơn họ đã giúp đỡ.



Tất nhiên, đây chỉ là một sự đền đáp vật chất nhỏ, tình người mới là quan trọng nhất. Thông qua những điều nhỏ nhặt này cũng làm tăng thêm tình bạn giữa những thanh niên trí thức.



Sau khi tất cả đồ đạc được chuyển đến nhà mới và dỡ xuống, Lạc Tĩnh Nghiên cất những thứ đó đi, cất đồ của Lạc Trường Thiên vào trong phòng của cậu. Sau khi sắp xếp xong, cô kéo một sợi dây thừng giữa hai cây chi dương trong sân, trải chăn bông lên đó phơi nắng một chút. Cô thấy hơi mệt nên nằm xuống giường Kang nghỉ ngơi.



Trang Phi Phi đang ở khu nhà ở của thanh niên trí thức vẫn không thấy bác Trương quay lại. Giang Mãn Nguyệt và mấy người khác đều đã trở về, cô ta vẫn không nhìn thấy bóng dáng của ông lão kia đâu.



Cô ta đang định hỏi Giang Mãn Nguyệt, Giang Mãn Nguyệt nói với cô ta: "Hôm nay bác Irương mệt quá nên về nhà rồi. Bác ấy nói ngày mai sẽ tới kéo đồ cho cô."



Trang Phi Phi lập tức cúi mặt xuống, bác Trương giúp Lạc Tĩnh Nghiên nhưng không giúp cô ta, đây là xem thường cô ta. Không được, hôm nay nhất định cô ta phải chuyển nhà.



Cô ta lập tức đi tìm bác Trương. Trên đường đến nhà bác Trương, cô ta phải đi ngang qua nhà Lưu Ái Quốc. Đại khái là do Lý Hồng Anh sống ở nhà họ Lưu, khi cô ta đi đến cửa nhà họ Lưu theo bản năng liếc nhìn vào trong, vừa nhìn vào thì đột giật mình một cái.



Trang Phi Phỉ nhìn thấy Lý Hồng Anh đầu quấn khăn đang đứng trong sân nhà họ Lưu. Lúc cô ta nhìn vào bên trong thì bắt gặp ánh mắt của Lý Hồng Anh. Có lẽ là sau khi cô ta biết Lý Hồng Anh sẽ cướp mắt không gian của mình, vậy nên cô ta tự nhiên sợ Lý Hồng Anh, sợ đến mức theo bản năng co rụt người lại, sau đó nhanh chóng bỏ đi.



Mà Lý Hồng Anh nhìn thấy cô ta, lòng tham đã bị thôi thúc, dường như cô ta nhìn thấy con cừu đang đợi giết thịt và tiền bạc đi bộ. Cô ta cũng không quan tâm mình đang trong thời gian kiêng cữ hãy không, trong đầu chỉ có một giọng nói: đuổi kịp Trang Phỉ Phi, lấy giọt máu cuối cùng, giành lấy không gian của cô tal



Tuy nhiên, ngay khi cô ta đuổi ra khỏi cửa thì đã bị Lưu Ái Quốc phát hiện. Lưu Ái Quốc đuổi kịp cô ta một tay bắt cô ta về: "Một tháng ở cữ mà cô cũng không chịu ngồi yên, cô muốn làm gì?"



Lý Hồng Anh bị Lưu Ái Quốc kéo về trong phòng. Nếu lúc này cô ta lại đuổi theo ra ngoài cũng không tìm được Trang Phi Phỉ. Cô ta âm thầm siết chặt nắm đấm, mong chờ tháng này nhanh chóng trôi qua.



Bác Trương về đến nhà sau khi đánh xe bò chở đồ cho Lạc Tĩnh Nghiên, vừa nằm nghỉ thì Trang Phỉ Phỉ đã tìm đến cửa muốn ông ấy di chuyển cùng cô ta.



Bác Trương già rồi, thật sự là rất mệt: "Cô gái, hôm nay tôi vừa giúp thanh niên trí thức Lạc chuyển đồ xong. Tôi đã mệt rồi, ngày mai sẽ chuyển cho cô được chưa?"



Bác Irương đang nói thật, nhưng trong mắt Trang Phi Phi thì lại giống như là bác Trương đang cố ý không muốn giúp cô ta. Vừa rồi bác Trương đánh xe cho Lạc Tĩnh Nghiên, còn chủ động giúp Lạc Tĩnh Nghiên dọn đồ, khi đến lượt cô ta thì lại lý do lý trấu.



"Bác, hôm nay tôi thật sự rất muốn dọn ra ngoài. Tôi không quen sống trong khu nhà ở của thanh niên trí thức, có người ngáy, có người mộng du, mỗi ngày tôi đều ngủ không ngon giấc. Khó khăn lắm tôi mới xây được nhà để tôi có thể nhanh chóng chuyễn ra ngoài. Bác, hôm nay bác phải giúp cháu dọn ra ngoài. Nếu không tôi sẽ còn bị bọn họ tra tấn, tôi thật sự không chịu nỗi."





Chuong 616: Mang Tay Sai 2


Chuong 616: Mang Tay Sai 2



Chuong 616: Mang Tay Sai 2



Bác Trương nghe thấy vậy, vừa mới ngồi trên giường Kang còn chưa ấm mông chỉ có thể đứng lên lần nữa.



Bạn già của ông ấy bác gái Trương thấy ông ấy rất mệt vẫn phải ra ngoài làm việc với người ta, bà ấy không đành lòng nên đã đi thuyết phục Trang Phi Phi.



"Tiểu thanh niên trí thức, hôm nay bác Trương của cô thật sự rất mệt, cô để cho ông ấy nghỉ ngơi rồi ngày mai hang đi."



Nhưng Trang Phi Phi lại thờ ơ chút nào: "Bác gái, bác không cần khuyên tôi, bác không ngủ ở khu nhà ở thanh niên trí thức nên bác không hiểu gian khổ của tôi. Hôm nay dù thế nào đi chăng nữa tôi cũng phải dọn ra ngoài. Nếu bác không để bác Trương đi cùng tôi, tôi sẽ đến gặp trưởng thôn nói chuyện."



Bác gái Trương có chút lo lắng: “Tôi nói nha cô gái."



"Được rồi, được rồi" Bác Trương xua xua tay với bác gái Trương: “Tôi đi là được, sẽ không mắt nhiều thời gian đâu."



Vì thế bác Trương chỉ có thể đi theo Trang Phi Phi, lại lần nữa đánh xe bò ra ngoài, lại trở về khu nhà ở của thanh niên trí thức kéo đồ giúp Trang Phi Phi.



Trang Phi Phi không có nhiều đồ như Lạc Tĩnh Nghiên, chỉ có một cái hòm gỗ lớn, bên trong đựng vài bộ quần áo tượng trung, một cái kệ chậu rửa, một kệ đựng các vật dụng khác, giày dép, chậu rửa bát và các đồ dùng vệ sinh cá nhân khác.



Nhưng vừa rồi cô ta nhìn thấy có vài người giúp Lạc Tĩnh Nghiên chuyển đồ, đến lúc cô ta chuyển đồ thì những người đó chỉ đứng cạnh nhìn, không chủ động ra gIúp.



Trong lòng cô ta tức giận, cắn môi, thầm trừng mắt nhìn Giang Mãn Nguyệt và Tôn Điềm Điềm, thầm mắng bọn họ là tay sai của Lạc Tĩnh Nghiên, chỉ vội vàng lấy lòng Lạc Tĩnh Nghiên.



Những người này giúp Lạc Tĩnh Nghiên nhưng không giúp cô ta, các thanh niên trí thức khác cũng không giúp cô ta. Điều này khiến cô ta rất mất mặt, cô ta không muốn mat mặt trước nhiều người như vậy, cô ta muốn chứng minh mình không bằng Lạc Tĩnh Nghiên.



Cô ta lây một ít socola trong hộp ra, cố ý đi qua Giang Mãn Nguyệt, Tôn Điềm Điềm và Ninh Bội Bội, đưa cho Trần Ngọc Linh: "Thanh niên trí thức Trần, chúng ta cùng nhau đến đây, tôi sắp dọn ra ngoài rồi, những thứ này cho cô."



Trần Ngọc Linh có chút khó hiểu, tại sao Trang Phi Phi lại đối tốt với cô ấy như vậy.



Nhưng socola là đồ tốt, điều kiện gia đình cô ấy không tốt, cô ay chưa bao giờ được ăn socola. Ngay sau đó cô ấy đặt socola vào hộp rồi khóa lại.



Cô ấy cũng là một người sáng suốt, như tục ngữ nói bắt người ta ngắn, nếu đã nhận đồ của người ta, tình cờ họ lại đang chuyển nhà, vậy cô ấy phải giúp đỡ người ta.



"Thanh niên trí thức Trang, tôi sẽ giúp cô chuyền đồ."



"Vậy thì cảm ơn cô, thanh niên trí thức Trần."



Cô ta không cần Giang Mãn Nguyệt, Tôn Điềm Điềm và Ninh Bội Bội giúp. Ba người này đã giúp Lạc Tĩnh Nghiên, trong lòng cô ta có cách đối phó, đừng nghĩ ăn được socola của cô ta.



Sau đó cô ta lại cầm socola đi tìm nam thanh niên trí thức khác, đưa socola cho Mạnh Bân và Đồng Kiến Tân.



Mạnh Bân nhận lấy, lịch sự nói với cô ta: "Thanh niên trí thức Trang, cô định chuyển nhà sao, tôi đang định nói sẽ giúp cô.”



Trang Phi Phỉ: "Tôi đang chuyển nhà. Thanh niên trí thức Mạnh có thể giúp tôi chuyển đồ thì thật tốt quá. Tôi cảm ơn anh trước."



"Cảm ơn gì chứ, chúng ta đều là thanh niên trí thức, các đồng chí nam chúng tôi nên giúp đỡ các đồng chí nữ nhiều hơn."



Đồng Kiến Tân không phải vì sôcôla của cô ta mới giúp cô ta. Với tư cách là người phụ trách khu nhà ở của thanh niên trí thức, anh ay phải xử lý việc công bằng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận