Về Quê Trước Năm 70, Tôi Dùng Không Gian Dọn Sạch Kẻ Thù

Chương 952: Vội Vàng Đến Tỉnh Du 2

Bà nội Tiết càng xem thì càng xúc động, cháu dâu này của bà ấy đúng là báu vật. Trong thời bình này lại có một người làm nhiều việc tốt đến như vậy và nhận được rất nhiều tuyên dương, ngay cả bà ấy cũng phải khâm phục.



Ở thời này người tốt việc tốt rất được khuyến khích, một người có thể được tổ chức ở trên tuyên dương sẽ có ảnh hưởng rất lớn đến tiền đồ sau này.



Bà nội Tiết đọc hết toàn bộ giấy khen và thư khen thưởng của Lạc Tĩnh Nghiên sau đó không thể kìm chế được xúc động.



"Ngạn Thần sắp quay về rồi nên chúng ta phải nhanh chóng gửi những giấy khen và thư khen thưởng này đến quân khu để Ngạn Thần biết hai đứa vẫn còn có hy vọng, nó không cần phải giải ngũ, chúng ta phải nhanh chóng ngăn nó lại. Nhưng nếu gửi qua bưu điện thì chậm quá mà chúng ta cũng không yên tâm. Cháu dâu à, cháu mau đi thu dọn đồ đạc đi, chúng ta tự đi đến quân khu một chuyến mang những thứ này đến cho các lãnh đạo xem, để họ xem cháu dâu của bà lợi hợi đến mức nào. Hừ, không cho cháu trai và cháu dâu của bà kết hôn à, chúng ta càng phải kết hôn dưới mí mắt họ, đúng... phải kết hôn tại quân khu." "Kết hôn ở quân khu ạ?" "Đúng thế, làm vậy để cho họ thấy. Tĩnh Nghiên... mang theo áo cưới mà cháu đã may, chúng ta ởi đến quân khu tìm Ngạn Thần để kết hôn."



Lạc Tĩnh Nghiên sửng sốt trong giây lát rồi vội vàng đồng ý.



"À.. dạ bà nội. Cháu đi gói ghém đồ đạc đây ạ."



Lạc Tĩnh Nghiên vô cùng tin tưởng bà nội, nếu đã có thể kết hôn với Tiết Ngạn Thần thì vẫn còn có thể có cơ hội cứu vãn cuộc đời và sự nghiệp, cho nên chắc chắn không được bỏ qua cơ hội này, bà nội đúng là cơn mưa đúng lúc của họ.



Thời gian cấp bách nên tốc độ gói ghém đồ đạc của họ phải càng nhanh càng tốt sau đó lại đi đến đại đội tìm đại đội trưởng để viết thư giới thiệu.



Trước khi đi Lạc Tĩnh Nghiên còn muốn nói với ba mẹ Lạc một tiếng.



Cô chạy một mạch đến chuồng bò, khi gặp được ba mẹ Lạc thì ngay lập tức báo tin này cho họ.



"Ba, mẹ. Vẫn còn hy vọng để Ngạn Thần không phải giải ngũ, con cũng có thể thuận lợi gả cho anh ấy."



Ba mẹ Lạc nhìn con gái mình thở hỗn hen chạy đến mà bộ dạng lại vô cùng kích động, mặc dù họ không biết rốt cuộc thì mọi chuyện có chuyển biến như thế nào nhưng khi nghe cô nói như vậy họ cũng cảm thấy vui mừng thay cho con gái và con rễ. Ba Lạc nói: "Con gái, con đừng hoảng, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra rồi?"



"Ba, mẹ. Hôm nay lúc ngồi trên xe bò con đã cứu được một đứa bé bị hóc dị vật trong cuống họng, người nhà của đứa bé đó có gửi cho con một lá thử cảm ơn, bà nội nói lá thư này có thể giúp con cởi mũ. Khi con mới đến đây cũng đã nhận được những lá thư cảm ơn và giấy khen thưởng khác nữa, bà nội nói nhờ những lá thư cảm ơn và giấy khen đó mà Ngạn Thần không cần phải giải ngũ vì cưới con nữa. Nhưng mà con và bà nội phải nhanh chóng gửi những lá thư và giây khen đó đến quân khu. Bà nội còn nói muốn đề con và Ngạn Thần làm lễ cưới ở quân khu để tránh đêm dài lắm mộng." "Thật sao! Nếu thật vậy thì tốt quá rồi."



Ba Lạc rất kích động, trong đôi mắt của ông ấy còn có những giọt nước mắt lấp lánh.



Hai đứa con của họ sống không dễ dàng gì.



Ông ấy đưa tay lên nhẹ lau khóe mắt.



"Con gái à, hy vọng các con có thể thành công. Chỉ cần họ đồng ý để các con làm lễ cưới ở quân khu thì ba mẹ chúc phúc cho các con."
Bạn cần đăng nhập để bình luận