Về Quê Trước Năm 70, Tôi Dùng Không Gian Dọn Sạch Kẻ Thù

Chương 666: Nhận Được Thư 2

Ba Tiết nhớ tới di chứng còn để lại do vết thương cũ trên người mình, ông hỏi mẹ Tiết: "Bà có thấy hiện tại tôi đã khá hơn lúc trước một chút rồi không, tôi cảm thấy ngày càng ít ho khan hơn, lúc trước luôn thấy tức ngực, bây giờ cũng đỡ nhiều rồi, kiểu cảm giác lâu ngày cuối cùng có thể tự do hít thở đúng là quá tuyệt vời, có lẽ có một ngày nào đó tôi sẽ hoàn toàn hồi phục lại. "



"Ông nói đúng lắm, tôi cũng cảm nhận được, không chỉ ông ít ho khan hơn, mà còn nói chuyện vang dội có lực hơn lúc trước, đôi khi ông nói nhanh cũng không thở dốc nữa. Đúng là rất lạ, bác sĩ cứ khoanh tay bó chân toàn tập với căn bệnh này của ông, nói là cơ quan khí của ông không thể chống chọi lại được thương tổn, cả đời này cũng không thể nào hồi phục lại như cũ, thế này là xuất hiện kỳ tích rồi. "



"Chỉ cần chúng ta tin có kỳ tích, chắc hẳn kỳ tích sẽ xuất hiện. "



Hai người bùi ngùi cảm khái một lát, ba Tiết nghĩ đến một vấn đề khác trước: "Minh Tuệ, bà có còn nhớ Ngạn Thần từng đề cập với chúng ta chuyện trong nhà của tiểu Lạc không? Bà nói xem bây giờ nó về quân doanh về, nó với mấy người tiểu Lạc... Hiện tại chính sách đối với quân nhân vô cùng nghiêm ngặt. ” "Ý ông là hai đứa nó không có kết quả à? Không thể nào đâu, không thể nào mà Ngạn Thần bạc tình bạc nghĩ, con trai của tôi tuyệt đối không phải là loại người như vậy. Lúc trước nó đi làm nhiệm vụ thì đã biết sau này mình sẽ quay lại quân doanh rồi, nó còn thành người yêu với Tĩnh Nghiên, chắc là đã nghĩ sau này hai đứa nó còn phải đối mặt với một vài vấn đề.



Trước kia nó chưa từng qua lại với con gái, hiện tại tôi nhìn ra được là nó rất nghiêm túc, không thể nào đùa giỡn tình cảm của Tĩnh Nghiêm. Với lại, lần trước không phải nó đã tỏ thái độ rất kiên quyết sao, đời này không phải Tĩnh Nghiên thì nó không cưới, ông còn cảm thấy là nó sẽ vứt bỏ người ta à? Này, trong thư nó có nhắc tới chuyện này không, ông có đọc đoạn cuối chưa?"



Ba Tiết thấy hơi ngại, vội vàng đọc thư tiếp.



"Lúc nãy tôi chỉ thấy nó nói về lại quân doanh, còn chưa có đọc được bao nhiêu cả, bà đừng vội, để tôi đọc tiếp. "



"Ông mau xem, mau xem đi!"



Trong lòng bà ấy tiếc đứa con dâu tương lai Lạc Tĩnh Nghiên này, bản thân bà ấy cũng sáp lại đọc thư, hai người cứ đọc xuống, gần như là đọc nhanh như gió, những chỗ không có tên Lạc Tĩnh Nghiên đều lướt qua, ba Tiết đọc tới khúc cuối trước.



Đọc hết cả lá thư tâm trạng của ông ấy thấy hơi phức tạp, vẻ mặt cũng hơi phức tạp.



"Minh Tuệ, Ngạn Thần vẫn là đứa con trai đó của chúng ta, sẽ không làm chuyện không chịu trách nhiệm. Mặc dù bây giờ chính sách không cho phép người có vết nhơ kết hôn với quân nhân, tiêu Lạc cũng rất thông cảm cho Ngạn Thần, không muốn để nó vì mình mà làm trễ nải tương tai, nhưng con của chúng ta vẫn kiên trì với quyết định lúc trước, không hề lung lay quá mức.



Hai đứa nó quyết định sau này sẽ xin quân doanh được kết hôn, nếu thật sự không được duyệt thì sẽ đi con đường khác. "



Mẹ Tiết thở phào một hơi: "Hồi đó con trai của Sư trưởng trong quân doanh muốn cưới một cô con gái của nhà có năm phần tử xấu, nhưng mà chính sách không cho phép, nó chỉ có thể từ bỏ cô gái đó. Nhưng mà cho dù Ngạn Thần có chọn lựa thế nào, tôi đều ủng họ hai đứa nó. Trước đó không nghĩ tới chuyện Ngạn Thần sẽ quay về quân doanh, chúng ta đã lên kế hoạch sau này cho hai đứa nó rồi, con người ta sống cả đời thân bất do kỷ, chỉ cần hai đứa nó sống tốt là được. "
Bạn cần đăng nhập để bình luận