Về Quê Trước Năm 70, Tôi Dùng Không Gian Dọn Sạch Kẻ Thù

Chương 111: Kế Hoạch 2

Lạc Tĩnh Nghiên nói: "Chú, muốn ủ rượu ngon, một mặt nguyên liệu, nhiệt độ và chất lượng nước xác thực phải giống nhau, mau chốt của rượu còn phụ thuộc vào kỹ thuật ủ rượu và phụ liệu thêm vào. Mùa đông ở đây của chúng ta quá lạnh, có thể chọn những mùa khác ủ rượu. Chú, không dối gạt gì chú, phiếu tiền nhà cháu chính là ủ rượu, cháu cảm thấy nếu chúng ta tự ủ rượu, nếu làm được, chắc chắn sẽ tốt hơn việc bán cao lương cho người khác."



Đại đội trưởng mạnh mẽ gật đầu hai lần: "Đúng đúng đúng, đúng như vậy. Cô gái, cháu nói vậy, trong tay cháu nhất định là có kỹ thuật, có đúng không?”



"Ừ."Lạc Tĩnh Nghiên gật đầu, nếu không cô nói nhảm nhiều như vậy làm gì: "Chú , kỹ thuật ủ rượu nhà cháu vẫn luôn có truyền thừa, sau này dù không mở phường rượu, nhưng kỹ thuật không mắt đi. Cháu và em trai đến đây, Đại đội trưởng và những người khác rất chăm sóc bọn cháu, cháu cũng muốn đền đáp gì đó cho thôn."



Nhân cơ hội này, nâng cao địa vị của mình một chút, trách cho về sau sẽ có người trong thôn gây rắc rồi.



Đại đội trưởng nói: "Đề nghị của cháu không tệ, nhưng cao lương năm nay đã được nộp cho công xã bên đó, không giữ được.” "Không gấp." Lạc Tĩnh Nghiên nói: "Chú, mở phường rượu không phải đùa giỡn, không thể vì cháu nói một câu làm thì làm, chúng ta còn phải thử nghiệm trước, nếu cách của cháu thành công, sang năm chúng ta lại chuẩn bị việc mở phường rượu. Nếu ngài tùy tiện giữ lại tất cả cao lương năm nay, kỹ thuật của cháu không đạt được kết quả như mong muốn, vậy không phải chúng ta ta sẽ lỗ sao, cháu có thể chịu trách nhiệm không nỗi."



"Cô gái nhỏ như cháu suy nghĩ rất chu đáo. Vậy được, chuyện này chú và bí thư chỉ bộ thảo luận một chút, nếu ông ta cũng đồng ý, đợi việc đồng áng nhàn rỗi, chúng ta sẽ thử nghiệm trước." "Được, chú."



Trước khi Đại đội trưởng rời ssi nói: "Hôm nay chú về viết thư giới thiệu đi học, ngày mai mang đến cho cháu.”



"Rất cám ơn chú đội trưởng."



Lạc Tĩnh Nghiên và Lạc Trường Thiên làm việc nhanh chóng, tan làm về nhà sớm hơn so với những thanh niên tri thức khác, sau khi về họ nghỉ ngơi trong nhà tập thể.



Qua một lúc lâu, những thanh niên tri thức khác mới lục tục tan làm.



Khi ăn cơm, Đỗ Nghệ Nam đột nhiên quát to một tiếng ở trong phòng: "Tiền của tôi, ai trộm tiền của tôi, tiền của tôi mắt rồi." Những thanh niên tri thức khác lập tức dựng lên tai lên, trong nhà tập thể mắt tiền cũng không phải là chuyện nhỏ.



Thanh niên nam ở ngoài nhìn, các thanh niên nữ đều chạy vào trong nhà trừ Lạc Tĩnh Nghiên, một mặt hỏi tình hình của Đỗ Nghệ Nam, còn phải kiểm tra tiền và đồ của mình có mắt hay không.



Bởi vì tiền phiếu Lạc Tĩnh Nghiên đều đặt trong không gian, cô cũng không quan tâm Đỗ Nghệ Nam, cho nên, cô không hoảng loạn.



May mà, đồ các cô đều không mắt.



Thẩm Như Ý nói: "Thanh niên Đỗ, tiền em để ở đâu?" "Em đặt dưới gối, 50 đồng, không biết bị ai trộm đi, chị Như Ý, chị nhất định phải giúp em tìm kẻ gian đó."



"Chúng tôi đều có chìa khóa cửa phòng và của chính Tri Thanh Điểm, nói chung là tên trộm không dễ gì vào được."



"Cho nên, tôi nghi ngờ, là người của chúng ta ở đây lấy trộm."



Dứt lời, cô còn nhìn về Lạc Tĩnh Nghiên.



Vốn Lạc Tĩnh Nghiên không định tiếp lời, nhưng đối phương rõ ràng hướng về phía mình, cô không tiếp nhận cũng không được.



Cô hỏi Đỗ Nghệ Nam: "Thanh niên Đỗ, cho là ai trộm tiền của cô vậy?"



"Thanh niên Lạc, vốn là tôi không muốn nghi ngờ cô, nhưng cô và em trai cô đã tan làm về sớm, mới vừa rồi người khác đều kiểm tra đồ của mình có mắt hay không, cô lại không kiểm tra, rõ ràng cô biết đồ của chính cô không mát. Ngoại trừ hai người, tôi không nghĩ ra sẽ là ai."





Chuong 112: Ke Hoach 3


Chuong 112: Ke Hoach 3



Chuong 112: Ke Hoach 3



Lạc Tĩnh Nghiên cười nhạt một tiếng: "Ôi trời, cô không nhắc nhở tôi, vừa rồi tôi chỉ lo ăn cơm cũng quên kiểm tra đồ."



Cô đoán trước đối phương muốn vu khống mình, tất nhiên đã sớm chuẩn bị, cô cần thận mở gối và nệm lên, quả nhiên nhìn thấy may tờ nhân dân tệ, lập tức lặng lẽ bỏ vào không gian, sau đó giả vờ ngạc nhiên nói: "Ôi trời, tiền của tôi, tiền tôi cũng không thấy, 100 đồng đáy."



Sau đó cô nhìn Đỗ Nghệ Nam: "Thanh niên Đỗ, vừa rồi cô vừa ăn cắp vừa la lăng. Nhất định là cô lấy tiền của tôi, cô muốn tẩy thoát tội danh, nên tiến hành đỗ tội hãm hại với tôi trước."



Đỗ Nghệ Nam đúng là muốn đỗ tội Lạc Tĩnh Nghiên, cô muốn trả thù lần bị Lạc Tĩnh Nghiên đánh.



Cô đã đánh dấu trước số tiền, đặt phía dưới tắm nệm Lạc Tĩnh Nghiên, mà Lạc Tĩnh Nghiên lại nói không có tiền chắc chắn là đã bỏ vào túi rồi.



"Thanh niên Lạc, là cô trộm tiền của tôi, cô trả lại tiền cho tôi."



"Tôi không trộm của cô, cô trộm của tôi."



"Cô dựa vào cái gì mà nói tôi trộm của cô?"



"Bởi vì cô luôn là người cuối cùng rời khỏi Tri Thanh Điểm, không phải cô thì có thể là ai?"



"Không phải tôi." Hai người tranh chấp không ngừng, Đỗ Nghệ Nam nói: "Chị Như Ý, nếu thanh niên Lạc không chịu thừa nhận, em thấy vẫn nên lục soát đồ đi, trên tiền của em đều ghi tên em, lục soát ra xem liền biết."



"Em cũng đồng ý.Lạc Tĩnh Nghiên nói: "Lục soát không ra, thì có thể chúng minh em trong sạch. Trong rương của thanh niên Đỗ cũng phải lục soát, bởi vì tiền em bị cô ta trộm đi."



"Tiền cô có đánh dấu không?"



"Không có. Tiền còn cần phải đánh dấu làm gì, thanh niên Đỗ, cô đánh dấu trên tiền, sợ rằng có ý đồ riêng đi."



"Tôi không có, chị Như Ý, chị lục soát đi." Lần này chắc chắn Lạc Tĩnh Nghiên là tên trộm.



Cô tránh ra: "Mọi người lục soát đi, tôi không trộm chính là không trộm.”



Lần này Lạc Trường Thiên cũng bị liên lụy vào, cho nên, đồ và trên người cậu đều bị lục soát.



Cuối cùng trong rương Đỗ Nghệ Nam tìm được 100 đồng tiền, mà tổng số tiền hai người Lạc Tĩnh Nghiên và Lạc Trường Thiên cộng lại không đến 30 đồng tiền, mỗi một phiếu tiền đều không có đánh dấu.



Đỗ Nghệ Nam không dám tin, vừa rồi cô thừa dịp trong phòng không có người, tự tay đặt tiền phía dưới tắm nệm Lạc Tĩnh Nghiên. Sao có thể như vậy?



Lúc này, mọi người đều hiểu chuyện gì xảy ra.



Đỗ Nghệ Nam trộm tiền, không chỉ muốn xóa sạch bản thân, cò muốn lừa Lạc Tĩnh Nghiên thêm 50 đồng tiền nữa.



Thật là lòng dạ độc ác.



Thảm Như Ý nói: "Thanh niên Đỗ, trên người và trong rương hai thanh niên này cộng lại cũng không đến 50 đồng tiền, sao họ có thể lấy 50 đồng của em?"



Lạc Tĩnh Nghiên nói: "Chị Như Ý, tiền bọn em đều bị thanh niên Đỗ lấy đi, nếu không có tiền, hai chị em bọn em có thể làm thế nào?”



Đỗ Nghệ Nam khóc lóc om sòm: "Đó là tiền của bản thân tôi, mới không phải của cô."



Thẩm Như Ý nói: "Thanh niên Đỗ, em đúng là vừa ăn cắp vừa la làng, muốn dùng cách phủ đầu này để làm mắt cảnh giác người khác, em nên trả lại tiền cho Lạc Tĩnh Nghiên ngay bây giờ."



"Em không trả cô ấy, em không trộm tiền cô ấy."



Lạc Tĩnh Nghiên nói: "Chị Như Ý, nếu chị không quản được, bọn em sẽ báo cảnh sát đến, để đồng chí cảnh sát giúp em lấy tiền vẻ."



"Được, nếu báo cảnh sát, chúng tôi đều sẽ làm chứng vì cô. Để cho thanh niên Đỗ trả lại tiền cho cô.”



Sau khi Đồng Kiến Tân biết được ngọn nguồn sự việc, trao đổi với Lạc Tĩnh Nghiên: “Thanh niên Lạc, nếu chuyện này quấy ray đến cảnh sát, chắc chắn sẽ gây an tượng rất xấu đối với Tri Thanh Điểm của chúng ta, không bằng, để thanh niên Đỗ đưa tiền cho cô, cộng thêm lời xin lỗi cô nữa, rồi để chuyện này qua đi."





Chuong 113: Ke Hoach 4


Chuong 113: Ke Hoach 4



Chuong 113: Ke Hoach 4



Lạc Tĩnh Nghiên dường như đang suy nghĩ, sau đó gật đầu: "Đã như vậy, tôi cũng không báo công an, bảo thanh niên Đỗ trả tiền lại cho tôi, cũng bảo đảm sau này không được phép tái phạm. Nếu có lần sau, tôi nhất định phải báo cảnh sát, bắt tên trộm lại."



"Nếu cô ta có lần sau, chúng tôi cũng sẽ báo cảnh sát." Đồng Kiến Tân nói: "Thanh niên Đỗ, sau khi thanh niên Lạc đủ khoan hồng độ lượng, cô nhanh chóng đưa tiền cho cô ấy, tránh cho mình phải vào tù.”



Lúc này Đỗ Nghệ Nam cũng sắp hối hận đến đen cả ruội.



"Thanh niên Đỗ, không trả tiền, thì báo cảnh sát bắt cô lại, cô muốn sau này trên lưng cõng tội danh ăn trộm sao?"



Đỗ Nghệ Nam muốn khóc, chuyện hôm nay đã làm, gương vỡ khó lành, cô chỉ có thể đưa 100 đồng cho Lạc Tĩnh Nghiên, chuyện này mới tính là kết thúc.



Lạc Tĩnh Nghiên nhận tiền lập tức có được 150, trong lòng vui vẻ.



Liên quan đến vấn đề tiền, những thanh niên khác ai cũng không dám nhiều lời, thậm chí còn không dám khuyên họ đặt tiền ở một nơi tốt hơn, sợ mình sẽ bị nghi ngờ mưu đồ gây rối.



Sau chuyện này, Đỗ Nghệ Nam đã khóc rất lâu trong phòng tập thể, đáng tiếc, mọi người đề biết cô là tên trộm, không chỉ không có người nào an ủi cô, còn khơi dậy cảnh giác với cô.



Hôm sau, Đại đội trưởng quả nhiên cầm thư giới thiệu đến cho Lạc Tĩnh Nghiên, đưa cho cô trên đồng.



Lạc Tĩnh Nghiên xem, phía trên còn được đóng con dấu Bộ Đại Đội của Đại đội Thắng Lợi, cô bỏ thư giới thiệu vào trong túi, đợi vài ngày nữa sẽ đưa Lạc Irường Thiên đến trường.



Thu hoạch xong cao lương trước, Mạnh Bân trở về từ bệnh viện, là Đồng Kiến Tân dùng xe đạp đón anh ta về, ban đầu Đồng Kiến Tân không muốn đi đón anh ta, nhưng Đại đội trưởng nói Mạnh Bân chỉ cầm lộ phí 1 đồng nên Đồng Kiến Tân mới đồng ý.



Mạnh Ban trở lại Tri Thanh Điểm, Đồng Kiến Tân và Trần Chỉ Dụ đều phớt lờ anh ta, anh ta cũng thoải mái, đẳng nào bản thân sẽ sớm rời khỏi đây, không cần phải nhìn nét mặt.



Thu hoạch xong cao lương sau đó là thu hoạch hoa màu, sau khi hoàn toàn thu hoạch xong, vì hông cần trồng cây vụ đông, cho nên, không cần vội đào đất, đợi đến mùa xuân năm sau, lại tiến hành cày bừa gieo hạt giống.



Sau vụ thu hoạch vụ thu, tất cả xã viên và thanh niên tri thức đều được nghỉ phép 3 ngày để nghỉ ngơi trước, sau đó còn phải đến đội thuế nông nghiệp tiếp đó nộp xong thuế nông nghiệp, trong thôn chừa lại hạt giống cần thiết cho cày bừa vụ xuân sang năm, phần thừa lại chia cho các xã viên trong thôn.



Vụ thu hoạch vụ thu đã diễn ra được gần một tháng, bắt luận là thanh niên tri thức mới, hay là thanh niên tri thức cũ đều một đến ngất ngư, khi họ nghỉ ngơi đều thành thành thật thật nằm trên giường lò, không đi đâu cả, cũng không muốn đi.



Trải qua một tháng vụ thu hoạch vụ thu, bất kể thanh niên tri thức mới hay là thanh niên tri thức cũ, đều gầy đi một vòng, đặc biệt là thanh niên tri thức mới, trước đây tương đối trắng bây giờ trở nên rất đen



Nhưng có hai người là ngoại lệ, đó chính là Lạc Tĩnh Nghiên và Lạc Trường Thiên, họ gần như không có gì khác biệt so với lúc đến.



Dựa theo thời gian cô ta đầu độc Lạc Tĩnh Nghiên, Lạc Tĩnh Nghiên có lẽ độc đã phát, lúc này dù không phải sống không bằng chết, cũng sẽ bệnh hoạn uễ oải.



Nhưng sự thật lại là cô vẫn vui vẻ nhảy nhót, tỉnh thần còn đặc biệt tốt.



Tại sao có thể như vậy?



Chẳng lẽ thuốc độc cơ bản không có thâm nhập vào cơ thể Lạc Tĩnh Nghiên? Hay là những thuốc độc đó đều là giả, một chút tác dụng cũng không có sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận