Về Quê Trước Năm 70, Tôi Dùng Không Gian Dọn Sạch Kẻ Thù

Chương 774: Tiếp Tục Hành Động 1

Hắn chỉ vào bức tường trong sân nhà Lạc Tĩnh Nghiên và ra lệnh cho hai người còn lại:



"Báo Tử, mày đi cùng tao tới đây, sau khi tiến vào, ta sẽ tấn công mục tiêu chính, ra tay với mỹ nhân. Mày thì có trách nhiệm trông chừng em trai cô ấy, đừng để anh ta phá hỏng chuyện tốt của chúng ta." Cần dạy cho ngươi phải làm như thế nào.



"Em..." Báo Tử rất không hài lòng, anh cũng muốn đi vào nhìn mỹ nữ không mặc quân áo.



Trương Tiểu Long thấy anh ta chan chờ không nói chuyện, hiển nhiên không muốn nghe lời anh ta, lập tức lạnh lùng.



"Báo Tử, mày nên biết khả năng mình như nào, tính toán xem nên làm gì, tốt nhất đừng động đến những thứ không thích hợp để can thiệp. Mày là người lỗ mãng, dễ gây ra rắc rối, tốt nhất là nên làm theo sự sắp xếp của tao."



Báo Tử cúi thấp đầu, thôi thì mình nhỏ bé hèn mọn, có chuyện tốt cũng không thể tranh với bậc đàn anh, gật đầu: "Được, tam ca, em nghe lời anh, em tuyệt đối phục tùng anh." Anh ta cười nịnh nọt.



Trương Tiểu Long lại nhìn về phía Hỗ Tử: "Phía bên kia của bức tường chỉ có một người phụ nữ yếu đuối, giao cho mày, không có vấn đề gì chứ." "Đương nhiên là không có vấn đề gì." Ho tử nâng lên cánh tay, khoe cơ bắp cuồn cuộn: "Bọn em may năm này đâu phải là không phí công luyện tập, một người phụ nữ nhỏ bé, em không trị được cô ta sao?"



Trương Tiểu Long vỗ vỗ mặt anh ta: "Khó trách không có cô gái nào thích mày. Trông mày dáng điệu dữ tợn, đối xử với phụ nữ thô bạo, không thể thương xót người ta chút hả, dù sao cũng là một mỹ nữ.”



"Ý em là, nếu cô ta dám phản kháng cũng không thể phản kháng được. Em làm thế này không phải vì để thực hiện nhiệm vụ của chúng ta sao? Nếu cô ta là vợ em, em chắc chắn sẽ đau lòng thương yêu không thôi." Đột nhiên ý thức được cái gì, anh ta lại bổ sung: "Đương nhiên, vợ lão Đại tôi sẽ càng lo lắng, lo hơn cả vợ của em."



"Để ý mày đang nói đến loại đau lòng yêu thương nào, đừng nên quấy ray vào chỗ không nên đau." Trương Tiểu Long tà ác cười nói.



"Em biết em biết, sẽ giữ chừng mực."



"Tốt rồi tốt rồi, phân công xong rồi, chúng ta cũng bắt đầu hành động thôi."



"Ừ, hành động."



Lúc này, nhà của Trang Phỉ Phi trống không, trong nhà đừng nói người, ngay cả một sợi lông của cô ta cũng không tìm thấy. Mà Lạc Tĩnh Nghiên bên này, không chỉ có có người mà còn có cả mèo nữa.



Lúc này, Trương Tiểu Long và đồng bọn đang ngồi xổm dưới góc tường để bàn bạc chuyện gì đó, và trên tường phía trên họ, một chú mèo nhỏ đang nằm ườn ra, bộ lông đen nhánh của nó khiến nó hòa quyện hoàn hảo với màn đêm, đồng thời, chú cũng nghe thấy hết cuộc trò chuyện của bọn cướp dưới góc tường.



Hắc Hỗ lập tức sử dụng truyền âm đem tin tức nói cho Lạc Tĩnh Nghiên.



[Cô chủ, bọn chúng bắt đầu hành động, chúng ta bên này hai người, Trang Phi Phỉ bên kia có một người. ] [Được, chị biết rồi. ]



Lạc Tĩnh Nghiên cùng Hỗ Béo đã đợi sẵn trong sân. Ban đầu, cô ấy định xác định xem bọn cướp sẽ trèo tường ở đâu, sau đó lây một cây gậy bóng chày từ không gian, đợi bọn cướp trèo qua rồi cho chúng nếm thử mùi vị của quả bóng chày.



Nhưng nghĩ đến việc ba tên cướp chia nhau hành động, nhà Trang Phi Phỉ chỉ cách nhà cô một bức tường, nếu cô dùng gậy bóng chày đánh bọn chúng, chắc chắn sẽ phát ra tiếng động và khiến bọn kia cảnh giác.



Quên đi, vẫn là để Hỗ Béo ra tay đi, nhanh gọn, chính xác, không phát ra tiếng động, còn có thể nắm bắt chính xác thời gian bọn cướp ngắt xiu.



Vì thế Lạc Tĩnh Nghiên và Hỗ Béo đều trốn trong bếp, chờ bọn cướp vào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận