Về Quê Trước Năm 70, Tôi Dùng Không Gian Dọn Sạch Kẻ Thù

Chương 469: Lua Gat 1

Đại đội trưởng đem những điều cần chú ý khi thuê xe bò nói với Trang Phi Phi, đề phòng Trang Phi Phi trong lúc sử dụng xe không cẩn thận, cũng xem như là một bảo hiểm cho cả bò và xe.



Trang Phi Phi cảm thấy những gì đại đội trưởng nói đều là tình huống đặc biệt, còn tình huống bình thường chắc không xảy ra chuyện đâu.



"Không thành vấn đề, đại đội trưởng, những gì chú nói cháu đều đồng ý, nếu cháu đã mượn xe và bò thì phải có trách nhiệm với chúng.”



"Vậy được rồi, cháu vẫn nên trả trước hai mươi đồng tiền cọc, chúng ta lập cái chứng từ đi, đến khi cháu trả xe bò về đây thì chú sẽ trả tiền cọc lại cho cháu."



"Được." Trang Phỉ Phi lập tức đồng ý, cô ta mới không thiếu hai mươi đồng đó.



Đại đội trưởng viết xong chứng từ, bảo cô ta ký tên rồi để tiền cọc lại.



Đại đội trưởng lại viết giấy cho cô ta, để cô ta tìm ông Trương thuê xe bò.



Trang Phi Phi lại đến nhà ông Trương, đem giấy đại đội trưởng viết cho ông ấy xem, ông Trương không biết chữ nhưng trước đó cũng có người dân trong thôn và thanh niên trí thức đến thuê xe, ông ấy vừa nhìn liền nhận ra nét chữ của đại đội trưởng, gật đầu rồi nói: "Cô muốn tự lái xe bò đến thị trấn à?"



"Cháu chưa lái qua xe bò, đương nhiên cần ông đi với cháu rồi."



"Tôi đi với cô, một ngày năm hào." Tiền thuê ông ấy cũng rất mắc.



"Không thành vấn đề." Trang Phi Phỉ nhanh chóng đồng ý, sau đó ông Trương dắt bò từ chuồng bò ra, lái xe cùng đến thị trấn với Trang Phỉ Phi, tiến đến nhà máy gạch.



Ngày đó, Tần Trân Trân cũng đạp xe đến tìm Lạc Tĩnh Nghiên, cô ấy đến khu nhà ở của thanh niên trí thức trước, thấy cửa nhà Lạc Tĩnh Nghiên bị khóa, cũng không biết cô đã đi đâu. Trong khu nhà vẫn còn mấy thanh niên trí thức khác đang phơi nắng, Giang Mãn Nguyệt thấy cô ấy đến tìm Lạc Tĩnh Nghiên liền nói: “Thanh niên trí thức Lạc đang xây nhà mới, đã khởi công rồi nên cô ấy đang bận rộn ở bên đất nền nhà, chị nói em biết địa chỉ nhà mới của cô ấy đi."



Sau khi Tần Trân Trân biết địa chỉ nhà mới của Lạc Tĩnh Nghiên, liền nói cám ơn với Giang Mãn Nguyệt, cô dựa theo địa chỉ Giang Mãn Nguyệt nói đến đất nền nhà của Lạc Tĩnh Nghiên, quả nhiên thấy bên đó có mấy người đang làm việc hăng say.



Cô ấy đây xe đạp đến đó, vừa hay Triệu Quân đang làm gạch mộc ngang đầu lên, nhìn thấy cô ay liền lập tức vui vẻ, đôi mắt phát sáng.



Anh ấy lập tức gọi Tần Trân Trân, còn vẫy tay, không thể nào diễn tả sự kích động này.



"Đồng chí Tần, em đến rồi!"



Do anh ấy quá mức kích động nên âm thanh đương nhiên cũng lớn, nhất thời những người khác trong công trường đều nghe thấy, lần lượt xoay đầu lại nhìn anh ấy, rồi đồng loạt quay đầu nhìn Tần Trân Trân.



Bên cạnh anh ấy có một thợ gạch ngói khoảng bốn mươi tuổi nói: "Chàng trai, nhìn cậu nhiệt tình như vậy, cô gái đó chắc là người yêu cậu hả."



"Chàng trai người yêu cậu không tệ nha." Thợ gạch ngói khác cũng khen nói.



Mọi người mỗi người một câu, nói đến Triệu Quân cười ha ha, Tần Trân Trân cũng bị nói đến ngại ngùng, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, liếc Triệu Quân một cái.



Triệu Quân giải thích với mấy thợ gạch ngói bên cạnh hiểu lầm mối quan hệ của anh ấy và Tần Trân Trân: "Chú, bác, hai người hiểu lầm rồi, người ta không phải người yêu của cháu, cô ấy là em họ của thanh niên trí thức Tiết, chúng cháu chỉ là quen biết thôi."



"Ò, thì ra là vậy, thấy dáng vẻ vui vẻ của cậu lúc thấy cô gái người ta, còn tưởng hai người đang hẹn hò nữa, hiểu làm rồi hiểu lầm rồi." Chú thợ gạch ngói ngại ngùng cười.



Những người khác cũng cười, nhưng họ đều có thể nhìn ra Triệu Quân có ý với Tần Trân Trân.
Bạn cần đăng nhập để bình luận