Về Quê Trước Năm 70, Tôi Dùng Không Gian Dọn Sạch Kẻ Thù

Chương 757: Trân Trọng Sinh Mệnh 2

Ăn xong cơm trưa, Lạc Tĩnh Nghiên và Lạc Trường Thiên trở về.



Lạc Tĩnh Nghiên vừa nghỉ trưa dậy, mẹ Dieu đã mang theo hai đứa con qua chơi, lại đem mười đồng tiền nhét vào tay Lạc Tĩnh Nghiên.



"Thanh niên trí thức Lạc, thiệt thòi cho cho cháu, cháu cứu về một mạng cho nhà thim, nhưng ở nông thôn này không có thứ gì tốt, tiền này cháu cứ cầm lấy, bản thân muốn mua gì thì mua cho mình nhé.”



Lạc Tĩnh Nghiên không thiếu mười đồng này, đem tiền trả lại cho me Diêu.



“Thim, cháu xin nhận tâm ý này, nhưng tiền cháu không lấy đâu."



"Thanh niên trí thức Lạc, cháu không cần khách sáo với thím, thật sự chú thim không biết nên gửi cháu cái gì, tự đi mua đồ sợ cháu lại không thích.”



"Chú thim mua đồ, cháu cũng không lấy đâu ạ."



Mẹ Diêu nghĩ, Lạc Tĩnh Nghiên vẫn cứ không nhận, chẳng lẽ là chê ít.



Bà ấy ngơ ngac cầm chỗ tiền chạy vội về nhà, lúc trở lại, trong tay có thêm một ít tiền giấy, một ít tiền đồng, lại có chút tiền lẻ.



"Thanh niên trí thức Lạc, thím đã về gom thêm một ít, cháu nhất định phải nhận nhé."



Lạc Tĩnh Nghiên quả thực dở khóc dở cười, thì ra mẹ Diêu cho rằng cô chê ít, cho nên lại về nhà lấy tiền.



"Thim, không phải cháu chê ít, thím cho cháu nhiều hơn cháu cũng sẽ không nhận. Thím nghe cháu, cầm về đi, mua đồ gì đó ngon cho các em nhỏ, hoặc bộ đồ mới cũng được."



“Thanh niên trí thức Lạc."



Mẹ Diêu còn muốn cho cô thêm nữa, nhưng cô vẫn không nhận, kiên quyết bảo mẹ Diêu cầm về, lại kéo mẹ Diêu về phía cửa nhà.



"Thim, nếu thím tới nhà cháu làm khách cháu xin hoan nghênh, còn nếu thim cứ như vậy cháu sẽ kéo thim ra ngoài đó."



Mẹ Diêu cực kỳ cảm động, cười cười, ngượng ngùng bỏ lại tiền vào trong túi.



Lúc này bà ấy vụng về lúng túng, cũng không biết nên nói gì.



"Thanh niên trí thức Lạc, cháu thật sự là một người rất tốt."



Tới hồi trời nhá nhem tối, mẹ Diêu lại tới nữa, nhét vào trong tay Lạc Tĩnh Nghiên một phong thư tay.



"Thanh niên trí thức Lạc, cái này cháu không được từ chối, trong này không phải là tiền, mà là một phong thư cảm tạ chúng ta muốn đưa cháu, cảm ơn cháu đã cứu con nhà chú thím. Cũng là do trước đây chú thím nghe cán bộ trong đội này, có một loại thư dành cho thanh niên trí thức, chứng minh phẩm chất người đó tốt, từng trợ giúp nhân dân, sau khi trở về thành phố hoặc là khi đề cử công việc ở đại học Công Nông Binh có thể nhận được sự cân nhắc ưu tiên. Thanh niên trí thức Lạc à, phong thư này có lẽ sẽ giúp được cháu.”



Lúc này Lạc Tĩnh Nghiên không khách sáo thêm nữa, nhận lấy phong thư trong tay.



Quả thật, người tốt việc tốt có thể thêm điểm không ít trong lý lịch của thanh niên trí thức, loại tài sản vô hình này có khi còn có tác dụng lớn hơn cả tài sản hữu hình nữa.



Tuy rằng cô không nghĩ đến việc thi đại học Công Nông Binh, thời gian trở về thành phố cũng còn lâu, nhưng dù sao cũng có thể hữu dụng ở địa phương khác.



"Vâng, thím, cháu xin nhận.”



Diêu Kim Dung rất thích Lạc Tĩnh Nghiên "Chị Lạc, sau này em có thể tới tìm chị chơi chứ ạ?"



"Đương nhiên có thể, lúc nào chị cũng hoan nghênh.”



"Cảm ơn cháu. Lúc cháu không bận gì, cũng có thể tới nhà của thim chơi."



"Dạ vâng."



Người nhà họ Diêu đi rồi, Lạc Tĩnh Nghiên trở lại phòng, tiền vào bên trong, đem phong thư cảm tạ đó đặt cùng với giấy khen huy hiệu trước đây đặt cạnh nhau, cùng một chỗ.



Cần thận đếm lại, từ mùa thu năm ngoái cô đến đây, tổng cộng đã nhận được bốn giấy khen, một chiếc huy hiệu, còn có phong thư cảm tạ này.



Toàn bộ được giữ gìn cần thận trong một cái hộp gỗ.



Nửa ngày sau, Lạc Tĩnh Nghiên và Lạc Trường Thiên đem số cá còn lại làm thịt hét.
Bạn cần đăng nhập để bình luận