Về Quê Trước Năm 70, Tôi Dùng Không Gian Dọn Sạch Kẻ Thù

Chương 119: Huy Hiệu Đặc Biệt 2

Lạc Tĩnh Nghiên lại đi về hướng Đông khoảng chừng 5m, sau đó, cô nhẹ nhàng di chuyển từng bước nhỏ, đợi Hắc Hỗ kêu dừng.



Lạc Trường Thiên tìm xung quanh xem có con mỗi nào có thể bắn được không, nên không chút để ý đến Lạc Trường Thiên có điều gì bất thường.



Cho dù để ý, cậu cũng chỉ có thể nhìn thấy đó là Lạc Trường Thiên đang tùy ý tản bộ mà thôi



Cuối cùng, mèo trong không gian hô dừng.



Lạc Tĩnh Nghiên liền đứng bất động. [Hắc Hỏ, không phải bảo bối ở dưới chân chị chứ. }



[Đúng vậy, chủ nhân, ở ngay dưới chân chị. 】



Lạc Tĩnh Nghiên nhắc chân nhìn xuống, phía trên là một lớp lá rụng đã khô héo.



[Hắc Hỏ, bảo bối ở bên dưới đúng không?]



[Đúng vậy, chủ nhân. Chị đào một chút]



Lạc Tĩnh Nghiên đào lên lớp lá rụng thật dày đó, phía dưới là một lớp đã vụn, lại gỡ đá vụn ra, mới nhìn thấy một huy hiệu vĩ nhân, Lạc Tĩnh Nghiên cầm huy hiệu vĩ nhân đó lên.



Đây là lần đầu tiên cô tự tay tiếp xúc huy hiệu vĩ nhân, để ở trong tay cảm thấy nặng trĩu, rất có trọng lượng.



Khi Lạc Trường Thiên thấy cô đào đồ đã bước đến.



"Chị, chị đào được huy hiệu này ở đây sao?"



"Ừ, nó vừa lộ ra một chút bị chị thấy được."



Lạc Trường Thiên nhân lấy cái huy hiệu đó nhìn: "Ô, chị huy hiệu này thật là nặng, nặng hơn những cái bình thường, chẳng lẽ chị không cảm giác được sao?"



Cậu lật huy hiệu lại xem, phát hiện mặt sau không phải lõm xuống hoàn toàn, mà là được bao phủ bởi một lớp vỏ kim loại.



"Chẳng trách lại nặng như vậy, hóa ra mặt sau còn có một lớp." Lạc Tĩnh Nghiên cầm lấy nhìn qua: "Tiểu Thiên, em đã từng gặp dạng huy hiệu vĩ nhân như vậy sao?"



"Không có, ba mẹ em và giáo viên bọn em đeo, đều là loại chỉ có một lớp, mặt sau lõm xuống, đây cũng là lần đầu tiên em thấy loại thế này."



"Chẳng lẽ huy hiệu kỷ niệm đặc biệt?" Đặt vào đời sau chắc chắn sẽ có giá trị hơn nhiều so với những cái bình thường.



"Tiểu Thiên, chúng ta không biết, trước tiên vẫn là giữ lại đi, đợi ba mẹ đến, bảo họ coi xem."



"Được."



"Đúng rồi, tiền không để lộ, em cũng đừng nói với ai, biết không?" "Biết."



Lạc Tĩnh Nghiên bỏ huy hiệu vĩ nhân vào trong túi, nhưng thực ra là thuận tay thu vào trong không gian.



Họ lại đi về phía trước một đoạn đường khá xa, chợt nhìn thấy Tiết Ngạn Thần, Lạc Trường Thiên vội vàng vẫy chào Tiết Ngạn Thần: "Tiết đại ca."



Tiết Ngạn Thần vào núi từ hướng khác, đế giày chế tạo đặc biệt của anh được trang bị máy dò kim loại siêu nhỏ, có thể phát hiện nơi độ sâu 30cm.



"Tinh Nghiên, Tiểu Thiên, sao em lại đến trong núi?"



Lạc Tĩnh Nghiên nói: "Bọn em vừa ở đại đội Tiền Tiến đăng ký cho Tiểu Thiên, khi đi ngang qua Tri Thanh Điểm tìm anh, thì anh không có ở đó, hóa ra ở đây. Bọn em di qua đây, tùy tiện vào đi vòng quanh một chút."



"À, anh cũng không có chuyện gì làm trong nhà tập thể, nên ra ngoài dạo xung quanh sau đó đã đi đến đây." Tiết Ngạn Thần nói: "Chuyện Tiểu Thiên nhập học thuận lợi không.”



"Thuận lợi, bí thư chi bộ xem thư giới thiệu, lập tức đồng ý ngay, đã sắp xếp xong xuôi lớp học, ba ngày sau là có thể đến trường. Tiết đại ca, lần này vất vả cho anh rồi."



"Không có gì, chuyện nhỏ mà thôi."



Lạc Trường Thiên muốn khoe khoang kỹ năng bán na cao su của mình ở cạnh Tiết Ngạn Thần.



"Tiết đại ca, kỹ năng bắn ná cao su của em tuyệt vời nha, có thể bắn hạt dẻ trên cây xuống."



"Ò? Lợi hại như vậy."



"Dĩ nhiên rồi."



Lạc Trường Thiên lập tức biểu diễn kỹ năng của mình cho Tiết Ngạn Thần, chỗ này không có cây hạt dẻ, nhưng có một cây hạch đào, quả trên cây dùng một tay đều có thể đếm được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận