Về Quê Trước Năm 70, Tôi Dùng Không Gian Dọn Sạch Kẻ Thù

Chương 462: Phát Hiện Mới

Chuong 462: Phat Hien Mới



Sau khi Lạc Tĩnh Nghiên biết sự phát triển trong tương lai, sau này ba mẹ đều sẽ trở về thành phó, cô và Lạc Trường Thiên còn muốn thi đại học, bây giờ là năm 1972. còn phải ở lại đây thêm hơn năm năm nữa, nên cô không có dự định xây nhà ngói, xây bốn gian nhà gạch mộc, hai gian dùng để ở, một gian để làm phòng khách, một gian khác làm phòng bếp.



Thứ hai, cô là một thanh trí thức ở nông thôn, nếu xây nhà bằng gạch ngói sẽ thu hút sự chú ý của người khác, điều này cũng không cần thiết.



Xây nhà gạch mộc, bước thứ nhất là làm gạch mộc.



Gạch mộc được trộn bằng đất badan với rơm lúa mì nghiền, vỏ lúa mì hoặc cỏ khô, trộn thành bùn, cho vào khuôn gỗ chuyên dùng để làm gạch mộc, đất badan cộng thêm mấy loại thực vật nghiền nát đó có tác dụng gia tăng độ vững chắc của gạch mộc.



Đợi khi gạch mộc được phơi khô hoàn toàn mới dùng để xây nhà.



Đương nhiên, lúc làm gạch mộc thì phải đào nền nhà, hai chuyện phải làm cùng lúc.



Đợi đến khi làm xong gạch mộc, nền nhà cũng được đào xong, hai thứ đều phải trải qua một thời gian khoảng nửa tháng đến một tháng để phơi khô. Sau khi khởi công, sáu thợ gạch ngói Lạc Tĩnh Nghiên tìm đều đến làm việc, có người làm gạch mộc, có người đào nền nhà, phân chia nhân lực theo mức độ công việc.



Hầu như sáng nào Tiết Ngạn Thần cũng đến, trời gần tối mới trở về.



Anh không chỉ cùng làm việc với thợ gạch ngói, mà còn giúp Lạc Tĩnh Nghiên giám sát tình hình làm việc của những người đó.



Máy thợ gạch ngói này cũng rất siêng năng, cũng rất chân thực, vẫn luôn chăm chỉ làm việc, cũng không tệ.



Ngoại Trừ Tiết Ngạn Thần mỗi ngày đều ở đây bận rộn, Triệu Quân là người anh em tốt của anh cũng không rảnh rỗi, cũng giống như anh mỗi ngày đều đến công trường, anh ấy cũng là người chân thành, đối xử hết mình với anh em, làm tất cả khả năng của mình để giúp đỡ bạn bè.



Đương nhiên, nếu anh ay là người gian xảo, Tiết Ngạn Thần cũng không làm anh em tốt của anh ấy.



Lạc Tĩnh Nghiên đã thương lượng với thợ gạch ngói, tiền công mỗi ngày của họ là năm hào, nếu bao cơm thì tiền công bị trừ một hào, mấy thợ gạch ngói đó đều tiếc tiền nên lựa chọn về nhà ăn cơm.



Họ về nhà thì mỗi người hai cái bánh ngô hấp, lại thêm canh rau rừng, một ít cải muối cũng không đến năm xu, có nghĩa họ lại kiếm thêm được năm xu.



Lạc Tĩnh Nghiên cũng thấy việc tiếp đãi họ là quá phiền phức, cho dù kêu cô tăng thêm hai hào cô cũng đồng ý.



Như vậy, người ở lại ăn cơm chỉ còn lại Tiết Ngạn Thần và Triệu Quân không có tiền công, Lạc Tĩnh Nghiên đương nhiên sẽ tiếp đãi họ thật tốt.



Buổi sáng buổi tối đều là màn thầu trắng và bánh bao ngũ cốc xen kẽ nhau, lại cộng thêm dưa chua và củ cải ngâm, trù nghệ của Lạc Tĩnh Nghiên rất tốt, đương nhiên những món ăn đơn giản này, sau khi cô nêm nếm thêm một ít gia vị đều có thể trở thành cao lương mỹ vị.



Buổi trưa hầu như đều có thịt, bởi vì Tiết Ngạn Thần biết trước đó Lạc Tĩnh Nghiên nhặt được một con heo rừng, nên cũng không nghi ngờ nguồn gốc của thịt.



Sau khi cơ thể Triệu Văn Tùng bị bệnh, Lại Xuân Thảo lại kêu anh ta cố gắng thêm hai ngày, hơn nữa cũng c6 hết sức giúp anh ta, nhưng Triệu Văn Tùng cũng không có bất cứ phản ứng nào.



Lại Xuân Thảo vốn dĩ muốn đưa anh ta đến bệnh viện trị liệu, nhưng chi phí trong bệnh viện quá mắc, hoàn cảnh nhà họ cũng không được như ngày trước, nên cũng không có tiền chữa trị cho Triệu Văn Tùng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận