Về Quê Trước Năm 70, Tôi Dùng Không Gian Dọn Sạch Kẻ Thù

Chương 611: Hiệu Quả Ban Đầu 3

Những người khác cũng bị mùi rượu thoang thoảng xung quanh thu hút: "Chỉ ngửi thấy mùi đã thấy thơm như vậy chắc chắn là rượu này uống rất ngon."



"Để tôi để tôi, tôi vẫn còn chờ để được nếm thử. Đại đội trưởng, chúng ta mau bắt đầu thôi."



Các xã viên đều đã xôn xao vì muốn uống được rượu ngon.



Lúc này, chú Lý vẫn mang vẻ mặt chán ghét đứng ở cửa cũng ngửi thấy mùi rượu.



Chỉ cần là người thạo nghề hiểu biết về rượu là biết điều này có nghĩa là Lạc Tĩnh Nghiên đã thành công. Cũng có nghĩa là lúc trước ông ta phản đối Lạc Tĩnh Nghiên giờ sắp bị vả mặt.



Nghĩ đến đây, ông ta nhất chân lên trước một bước, muốn rời đi. Trước kia ông ta là người không xem trọng Lạc Tĩnh Nghiên nhất, vậy mà thật sự Lạc Tĩnh Nghiên đã thành công ủ được ra rượu hảo hạng. Nếu ông ta tiếp tục ở lại đây, nhất định người khác sẽ cười nhạo ông ta, ông ta sẽ tự vả mặt mình. Hừ, ông ta sẽ không ở lại đây để xấu hỗ.



Chỉ là mùi rượu không ngừng tỏa ra từ bên trong khiến ông ta không thể bước được một bước. Vì vậy ông ta quyết định làm theo hướng dẫn của đôi chân, tạm thời không rời khỏi đây. Đại đội trưởng dùng cây trúc để làm ống dẫn rượu, cần thận rót vào bát của các xã viên. Mỗi người đều được rót một lượng như nhau, cơ bản là lượng ở đáy bát, đủ để nếm thử.



Một số xã viên uống liền một hơi hết, còn một số người thì từ từ ném thử từng chút một, bọn họ sợ mình uống một hơi hết thì sẽ hối hận.



Sau khi uống xong, bọn họ khen rượu ngon không rứt miệng, đồng thời cũng khen Lạc Tĩnh Nghiên.



"Thanh niên trí thức Lạc chính là ngôi sao may mắn mà ông trời đã gửi đến đại đội của chúng ta."



"Xem như tôi đã nhìn thấy bản lĩnh thực sự của thanh niên trí thức Lạc, biết lái máy kéo, có thể sửa máy kéo, lại còn ủ được rượu ngon như vậy. Thực sự là nhân tài hiếm có."



"Ông trời có mắt, phân thanh niên trí thức Lạc tới đại đội của chúng ta.”



Vốn dĩ đại đội trưởng muốn mùa thu năm nay thu hoạch cao lương mới, ngoại trừ chia cho các xã viên ăn thì phần còn lại sẽ để dự trữ, sau đó chờ đến sang năm khi thời tiết am hơn bọn họ sẽ bắt đầu ủ rượu. Chỉ là bây giờ ông ấy thấy hơi dao động.



Bởi vì chất lượng rượu do Lạc Tĩnh Nghiên ủ được vượt xa so với mong đợi của ông ấy. Dường như ông ấy đã nhìn thấy triển vọng tiêu thụ những loại rượu này, nhất định có thể mang lại tài lộc đáng ke cho đại đội của bọn họ.



Vì vậy, ông ấy dự định bắt đầu ủ rượu trong năm nay, gặt hái được hiệu quả và lợi nhuận càng sớm càng tốt.



Ông ấy tới dò hỏi Lạc Tĩnh Nghiên một chút trước, bởi vì Lạc Tĩnh Nghiên là người chỉ đạo kỹ thuật trong toàn bộ quy trình ủ rượu, trước hết ông ấy cần phải bàn bạc với Lạc Tĩnh Nghiên.



"Thanh niên trí thức Lạc, chú muốn bắt đầu ủ rượu ngay trong năm nay, cháu thấy thế nào? Chuyện cao lương chú sẽ tìm cách, cháu chỉ lo ủ rượu là được."



"Đương nhiên là cháu không thành vấn đề."



Đại đội trưởng lại nhìn về phía những xã viên đó, cân nhắc từ ngữ và nói: "Mọi người đều đã nem thử rượu, đều cảm thấy rượu do thanh niên trí thức Lạc ủ có vị rất ngon. Vốn dĩ tôi dự định sẽ để lại cao lương của vụ thu hoạch năm nay để sang năm ủ rượu. Chỉ là tôi lại không muốn lãng phí thời gian một năm này. Mọi người nói xem?"



Ngay sau đó các xã viên ngay lập tức thảo luận với nhau, có một người giơ tay lên nói: "Tôi có thể bỏ ra một phần cao lương ở nhà để dùng ủ rượu, chỉ là không thể lấy ra quá nhiều, dù sao thì cũng phải giữ đủ cho gia đình tôi ăn."





Chuong 612: Len Ke Hoach Trudc 1


Chuong 612: Len Ke Hoach Trudc 1



Chuong 612: Len Ke Hoạch Trước 1



Những người khác cũng tỏ vẻ họ đều có thể bỏ ra một chút, nhưng số tiền rất nhỏ, chỉ sợ sẽ không có nhiều tác dụng.



Đại đội trưởng nói: "Ăn no bụng là chuyện quan trọng, chỉ dựa vào việc mọi người lấy cao lương trong nhà ra thì không thể giải quyết được bắt kỳ vấn đề gì. Tôi suy nghĩ đợi đến khi chúng ta nộp đơn xin mở phường rượu tập thể, thì sẽ đến trạm lương thực mua một ít cao lương. Mọi người thấy sao?"



Ngay lập tức trong đám đông lại có một cuộc thảo luận khác. Bởi vì phải mất tiền để mua ngũ cốc, điều đó có nghĩa là họ phải bỏ tiền ra để mua ngũ cốc trước.



Đại đội trưởng nói: "Tôi biết mọi người băn khoăn, chúng ta hãy cũng nhau gom tiền để mua lương thực. Khi mẻ rượu cao lương đầu tiên được ủ và bán lấy tiền thì sẽ lập tức trả lại một phần cho mọi người, cũng có thể là tất cả, sau này bán càng nhiều thì mọi người sẽ được chia hoa hồng, dần dần sẽ càng ngày càng được chia nhiều hoa hồng. Tất nhiên, nếu mọi người cảm thấy rủi ro thì cũng có thể không đồng ý.



Sau vài phút tranh luận, các xã viên lần lượt bày tỏ ý kiến của mình.



"Đại đội trưởng, tôi biết chú đều là vì lợi ích của các xã viên trong đội, chú muốn mọi người có cuộc sống tốt hơn. Việc lớn tôi không lo được, cũng không giúp gì được. Tuy nhiên bảo tôi đóng góp chút tiền tôi vẫn có thể làm được."



"Đúng vậy, chúng tôi cũng chỉ có thể làm một chút đó, phần còn lại sẽ phải giao cho đại đội trưởng và thanh niên trí thức Lạc. Người ta còn không ngại rắc rối, chỉ bảo chúng ta bỏ ra một ít tiền trước, đến khi bán được rượu còn trả hoa hồng cho chúng ta, vậy là tốt quá rồi."



Các xã viên khác đều cảm thấy rằng đại đội trưởng nói có lý, cuối cùng mọi người đều đồng ý với tuyên bố của đại đội trưởng.



Khi các thành viên khác rời đi, chú Lý vẫn đứng ở cửa. Các xã viên đều biết lúc trước chú Lý nghi ngờ Lạc Tĩnh Nghiên, thấy ông ta ăn vạ ở cửa không đi, có người hỏi: "Chú Tửu, chú vẫn đứng ở đây làm gì vậy? Hoặc là đi vào, hoặc là về nhà. Giống thần canh cửa đứng gác ở đây vậy."



"Ha ha ha."



Chú Lý tức giận trừng mắt nhìn người kia một cái: "Tôi thích đứng ở đây, liên quan chó gì đến cậu?"



"Chú Tửu, giam do thanh niên trí thức Lạc ủ thật sự rất ngon. Chú có muốn nếm thử không?"



"Tôi." Ông ta đã muốn nếm thử từ lâu rồi, nhưng lại không thể kéo khuôn mặt già nua kia xuống.



Những người khác không đùa giỡn với ông ta nữa, đều rời đi. Lúc này đại đội trưởng mới chào hỏi: "Chú Tửu, chú cũng muốn ném thử chứ?"



Chú Lý Tửu liếc mắt nhìn qua, xấu ho không dám đi tới.



Lạc Tĩnh Nghiên nhìn ra được người này rất kiêu ngạo, nếu không phải là muốn uống rượu trong thùng thì nhất định đã vung tay chạy lấy người từ lâu rồi.



Cô bước tới hỏi: "Chú Tửu, chú là người ủ rượu có trình độ cao nhất trong thôn này, tôi muốn hỏi chú một chút xem rượu của tôi ủ thế nào? Chú nhìn xem có phải là giám không?"



Lúc này không còn ai khác, chú Lý Tửu cũng không sợ bị các xã viên đó chê cười, chỉ là ông ta không muốn mất mặt trước mặt đại đội trưởng và Lạc Tĩnh Nghiên.



Ông ta mạnh miệng nói: "Được rồi, để tôi xem xem cô ủ ra có phải giám không."



Ông ta bước tới, giật lấy cái gáo múc rượu từ tay đại đội trưởng, không hề khách sao múc nửa gáo, sau đó lại giật lấy cái bát từ tay đại đội trưởng đổ rượu vào đó rồi đưa bát lên miệng uống. Ông ta vốn định ngửa đầu uống một hơi hết, nhưng khi vừa uống vào miệng thì rượu này thật sự rất ngon. Ông ta vội quay đầu sang một bên, cẩn thận nhắm nháp rượu trong bát.



ebookshop.vn - ebook truyện giá rẻ





Chuong 613: Len Ke Hoach Trudc 2


Chuong 613: Len Ke Hoach Trudc 2
Bạn cần đăng nhập để bình luận