Về Quê Trước Năm 70, Tôi Dùng Không Gian Dọn Sạch Kẻ Thù

Chương 948: Gửi Thư Cảm Ơn 1

Khi Lạc Tĩnh Nghiên chú ý đến cậu bé thì phát hiện mặt mũi của cậu bé đã tím tái, không chỉ cậu bé hô hấp khó khăn mà hình như còn đang mở miệng muốn ho mà không ho được, nhìn bộ dạng vô cùng khó chịu.



Bà nội của cậu bé là thím Kim đang ra sức vỗ nhẹ lên ngực của cậu bé: "Xuyên Tử, cháu bị nghẹn à, cháu không thể có chuyện được, bà nội vỗ ngực cho cháu để cháu thuận lợi nhổ nó ra nhé. Trời ơi, nếu biết sớm hơn thì bà nội không cho cháu ăn kẹo trên xe rồi."



Nhưng bà ấy đã vỗ lên ngực Tiểu Xuyên Tử nhiều lần mà Tiểu Xuyên Tử vẫn không có chuyển biến tốt hơn, ngược lại càng lúc cậu bé càng khó chịu hơn.



Trên xe có người nhanh mồm nhanh miệng nói: "Irong miệng thằng bé có đồ mắc kẹt ở cuống họng rồi, thím cứ dùng tay móc nó ra thôi."



Thím Kim vội vàng móc vào cuống họng của Tiểu Xuyên Tử nhưng vẫn vô ích.



"Ôm lấy thằng bé, cố gắng để thằng bé ngồi x6m hướng xuống dưới."



Ông Trương đã dừng xe lại, thím Trương làm ra dáng ôm lấy Tiểu Xuyên Tử rồi lắc cơ thể của cậu bé mấy lần để cái thứ kẹt trong "cuống họng" trượt xuống thực quản.



Người trên xe bép xép linh tinh tạo thành một mớ lộn xộn, Lạc Tĩnh Nghiên đã nhìn ra triệu chứng của Tiểu Xuyên Tử, đây không phải là triệu chứng thức ăn mắc kẹt trong cuống họng mà có thể là mắc kẹt trong khí quản.



Cô đứng lên ngăn thim Kim lại: "Thím à, không được để thằng bé ngồi xổm như thế này, đồ trong miệng thằng bé không phải mắc kẹt trong thực quản đâu mà là kẹt trong khí quản rồi, nếu cứ để thằng bé ngồi xổm như vậy thì thức ăn sẽ càng lúc càng trượt sâu xuống khí quản, nếu làm không tốt thì thằng bé sẽ mắt mạng đấy."



ebookshop.vn - ebook truyện giá rẻ Thim Kim nghe vay thi cang hoang so hon, ba ay hoi Lac Tinh Nghiên: "Cô gái, làm sao cô biết được?"



"Thím à, nếu thằng bé bị mắc kẹt thức ăn trong thực quản thì đã có thể tự nuốt được từ lâu rồi, sẽ không phát sinh tình huống hô hấp khó khăn như vậy. Bây giờ hô hấp của thằng bé có vấn đề nên mới khó thở như vậy đấy."



Trong khoảnh khắc này thim Kim bất lực không làm được gì, liên quan đến tình cảnh hiện tại của bà ấy phải gọi là không biết làm thế nào mới tốt.



Nhưng những người xung quanh lại chia thành hai phe, một phe cho rằng đứa bé bị mắc kẹt thức ăn trong thực quản, chỉ cần vỗ ngực và để đứa bé ngồi xổm xuống cho thức ăn trôi xuống là có thể giải quyết được.



Còn một phe cho rằng cách nói của Lạc Tĩnh Nghiên rất mới lạ cũng rất có lý nên họ tán thành với Lạc Tĩnh Nghiên. Còn có người vẫn chưa hiểu tình hình cho nên sững sờ đứng bên cạnh.



Lạc Tĩnh Nghiên nói: “Thim Kim, bây giờ thằng bé rất khó chịu, mạng người vô cùng quan trọng. Cháu biết một cách sơ cứu nên nếu thím tin cháu thì để cháu giúp thằng bé đẩy thứ đang kẹt trong khí quản ra, nếu để muộn quá thì sẽ nguy hiểm đến tính mạng của thằng bé đáy."



Thim Kim cảm thấy Lạc Tĩnh Nghiên sẽ không mang tính mạng của cậu bé ra đùa giỡn bèn đồng ý để cô làm.



Mặc dù những người khác không tin Lạc Tĩnh Nghiên nhưng họ cũng không dám linh tinh trước những chuyện liên quan đến tính mạng người khác, nếu không thì đứa bé này sẽ xảy ra chuyện thật. Không ai trong số họ có thể chịu trách nhiệm nhưng Lạc Tĩnh Nghiên hiếu thắng muốn nỗi trội, nếu cô gây ra mạng người thì cũng là do cô tự chuốc phiền phức, họ là người ngoài cuộc nên chỉ cần yên lặng ăn dưa là được rồi.



Lạc Tĩnh Nghiên đón lấy đứa bé từ tay của thím Kim, sau đó để cậu bé quay lưng về phía mình rồi cô cúi người xuống dùng hai tay ôm chặt lấy ngực của Tiểu Xuyên TỬ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận