Về Quê Trước Năm 70, Tôi Dùng Không Gian Dọn Sạch Kẻ Thù

Chương 972: Bóp Meo Tâm Lý 2

Lạc Tĩnh Nghiên nghe được lời bà nói, trong không gian của cô có máy ảnh và cô có thể lây ra bất cứ lúc nào.



"Bà nội, cháu có mang theo máy ảnh để cháu chụp cho bà một bức ảnh nhé."



Cô lục lọi bên trong túi vải đeo chéo của mình rồi lấy một chiếc máy ảnh ra.



Bà nội Tiết vui vẻ nói: "Ôi chao, cháu có mang theo thật à.”



"Bà nội, để cháu chụp ảnh cho bà, bà chuẩn bị chút nhé, sau khi cháu hô "ca tím” thì chụp nhé, bà nghe cháu này... "cà tím”." "Cà tíml"



"Được, chụp xong rồi bà."



Lạc Tĩnh Nghiên chụp cho bà nội Tiết ba tắm ảnh, sau đó cô còn dạy cho bà nội Tiết kỹ thuật chụp ảnh để cho bà ấy cũng chụp cho cô ba tắm.



Đến trưa thì họ quay về, họ đến tiệm cơm quốc doanh để ăn cơm trước rồi sau đó mới quay về nhà khách để nghỉ ngơi.



Trong lúc họ đang trên đường quay về nhà khách, lúc đi ngang qua cổng quân khu thì có một chiếc xe jeep chạy chằm chậm, khi đi ngang qua họ thì đột ngột dừng lại.



Lạc Tĩnh Nghiên và bà nội Tiết tạm dừng bước, họ cho rằng đó là nhân vật tai to mặt lớn trong quân đội nhưng bà nội Tiết chỉ mới tạm dừng bước thì lại tiếp tục đi về phía trước.



Trước đây bà ấy chưa từng gặp sự kiện nào lớn cho nên căn bản không cảm thấy có gì lạ.



Lạc Tĩnh Nghiên cũng đi theo bà ấy về phía trước, cô cũng không tò mò lắm về những cán bộ ở đây.



Nhưng khi họ còn chưa đi xa thì nghe thấy có người gọi ở phía sau: "Người phía trước là nữ anh hùng trong kháng Nhật, Hoa lão tiền bối."



Nghe những gì họ nói thì bà nội Tiết vô thức đứng thẳng người rồi quay đầu nhìn về phía sau, bà ấy nhìn thấy một người đàn ông mặc quân phục thẳng thớm, đó là người đàn ông trung niên có khí chất phi phàm đeo quân hàm "Quang Bản Nhất", ông ấy đang mỉm cười bước chằm chậm về phía họ.



Bên cạnh người đàn ông trung niên là một nhân viên cảnh vệ trẻ tuổi.



Bà nội Tiết nheo mắt lại nhìn kỹ người đàn ông trung niên này.



Lạc Tĩnh Nghiên kết luận rằng người đàn ông này đến tìm bà nội Tiết: "Bà nội, ông ta là ai vậy?"



"Bà vẫn chưa nhận ra, đợi và quan sát thêm đã."



Cho đến khi người đàn ông trung niên đã bước đến trước mặt bà nội Tiết.



"Lão tiền bối, bà không nhận ra cháu à?"



Bà nội Tiết nhìn ông ấy thêm hồi lâu thì cuối cùng cũng mở to mắt ra và gật đầu.



"Nhận ra ròi, là Tiểu Lư."



Cảnh vệ đứng bên cạnh: "..."



Tiểu Lư?



Đây là đồng chí tư lệnh quân đoàn của họ mà, đây là lãnh đạo lớn nhất trong quân khu của họ, ông ấy phụ trách kiểm soát quân SỰ.



Quân đoàn trưởng Lư không hề để bụng mà còn gật đầu cười với bà ấy: "Lão tiền bối, là cháu đây ạ, bác vẫn nhớ cháu."



"Là thằng nhóc con đây mà, ha ha ha ha.” Bà nội Tiết đưa tay vỗ nhẹ vào cánh tay của ông ấy.



Người cảnh vệ đứng bên cạnh không còn bình tĩnh được nữa, bà ay dám nói quân đoàn trưởng của họ là thằng nhóc con.



Thằng nhóc conl



Nghĩ đi nghĩ lại thì anh ta cảm thấy rất buồn cười nhưng anh ta sợ mình sẽ bật cười thành tiếng nên vội vàng quay mặt sang một bên rồi bịt miệng lại không dám để quân đoàn trưởng nhìn thấy.



Anh ta lén nhìn quân tư lệnh quân đoàn Lư và thấy tư lệnh quân đoàn Lư vẫn còn bộ dạng cười vui vẻ với bà ấy mà không hề tức giận gì cả.



Tư lệnh quân đoàn Lư rất trân trọng bà nội Tiết: "Không ngờ đã nhiều năm như vậy rồi mà lão tiền bối vẫn còn hào sảng như vậy."



"Quen rồi nên không đổi được."



Bà nội Tiết lại quan sát tư lệnh quân đoàn Lư: "Tiểu Lư, bây giờ công việc của cháu rất tốt, nhìn cháu mặc quân phục đi xe jeep chắc hẳn đã làm quan chức lớn rồi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận