Về Quê Trước Năm 70, Tôi Dùng Không Gian Dọn Sạch Kẻ Thù

Chương 255: Tìm Ra Điểm Yếu Của Đối Tượng 3

Anh đoán chừng đối tượng của Lạc Tĩnh Nghiên quá nho nhã yếu ớt nên không có năng lực lên núi đi săn nên không đi cùng Lạc Tĩnh Nghiên.



Nếu đối tượng của cô không ở đây thì không thể ở bên cạnh bảo vệ cô được.



Có lẽ vì quá tò mò về đối tượng của Lạc Tĩnh Nghiên nên anh vô cùng muốn tìm hiểu, cho nên sau đó anh làm như vô tình đi đến trước mặt Lạc Tĩnh Nghiên.



Lạc Tĩnh Nghiên phát giác ra anh đang tiếp cận mình nhưng cô không hề né tránh mà rất tự nhiên đối mặt với anh. "Anh Tiết."



Tiết Ngạn Thần nhìn thấy thái độ của Lạc Tĩnh Nghiên đối với anh không khác gì thường ngày thì trong lòng thả lỏng hơn nhiều.



Anh nhìn xung quanh rồi hỏi Lạc Tĩnh Nghiên: "Anh đến nói chuyện với em, nếu đối tượng của em nhìn thấy liệu có ghen không? Anh ấy sẽ không hiểu lầm gì chúng ta mà tức giận chứ?”



Lạc Tĩnh Nghiên ngớ ra hai giây rồi thầm than trong lòng, cô lại muốn nói dối anh.



Đôi mắt của anh sâu thẳm, đôi mắt như vậy thường chỉ nhìn thấy ở những người thông minh tài giỏi nhưng thật ra thứ cô nhìn thấy là đôi mắt cực kỳ trong trẻo. "Anh Tiết, em nói thật với anh là em không có đối tượng."



Em chỉ cầm lòng không được mà buột miệng nói ra thôi.



"Em nói cái gì? Em không có đối tượng sao?”



Ngay lập tức anh cảm thấy phấn khích như khám phá ra được châu lục mới.



Lạc Tĩnh Nghiên cau mày, sau đó cô tiếp tục giải thích: "Bởi vì em biết anh cũng thích một cô gái khác, cho nên em mới từ bỏ."



"Em rõ là mù mài”



Tiết Ngạn Thần lắm bam một mình.



"Anh nói cái gì?"



Lạc Tĩnh Nghiên cảm thấy phấn khởi lạ thường.



"Anh nói nếu như người ta đã có người mình thích rồi thì em đừng lãng phí thời gian trên người anh ta, tốt hơn là nên cân nhắc đến người khác, nhỡ đâu sau khi tìm hiểu cần thận thì em lại phát hiện người đó phù hợp với em hơn.”



"Anh nói đúng, dù sao em cũng không vội nên sẽ từ từ tìm.”



Lạc Tĩnh Nghiên nghĩ đến chuyện của anh và Tần Trân Trân.



"Anh Tiết, anh và đối tượng của anh thế nào rồi?"



"Đối tượng? Đối tượng gì?"



Tiết Ngạn Thần mơ hồ: "Sao anh không biết anh có đối tượng nhỉ?" "Ngày hôm đó ở bên ngoài Tri Thanh Điểm của các anh, em nhìn thấy anh chở một cô gái trên xe đạp, cô ấy không phải đối tượng của anh sao? Le nào là họ hàng của anh?"



"À, em đang nói Trân Trân à. Để anh nói với em, thậm chí anh còn không biết mình có đối tượng nữa, Trân Trân là em họ của anh nên thỉnh thoảng con bé đến tìm anh, lần đó bọn anh cùng di lên thị trần để thăm bà ngoại của anh."



"Hóa ra là thế à, em nhìn thấy hai người chở nhau trên xe đạp nên gần như đã cho rằng cô ấy là đối tượng của anh."



"Nếu anh có đối tượng thì anh sẽ thông báo với em đầu tiên."



Ngay lập tức Lạc Tĩnh Nghiên ngắn người, ý của anh là gì?



Thắm thoát đã xuống đến chân núi rồi, người của hai đại đội đều dẫn theo người của đội mình tách ra làm hai đội, từng người quay về đại đội của mình.



Tiết Ngạn Thần không kịp nói thêm với Lạc Tĩnh Nghiên nên anh chào cô: “Anh đi trước đây."



Lần sau gặp mặt anh sẽ bày tỏ VỚI CÔ.



"Ừm, tạm biệt!"



Lạc Tĩnh Nghiên vẫy tay chào anh.



Ngày hôm sau lúc chia thịt, vốn dĩ Lý Hồng Anh muốn đi, cô ta muốn làm quen với Trang Phi Phi nhưng mẹ Lưu cảm thấy chuyện chia thịt là chuyện lớn nên không để cô ta đi mà bà ấy sẽ tự đến đó vì bà ấy là chủ gia đình, để cô ta và Lưu Ái Quốc ở nhà đợi.



Khi Lý Hồng Anh mới cưới, cô cũng tìm đủ mọi lý do để từ chối viên phòng với Lưu Ái Quốc, mặc dù Lưu Ái Quốc là người thành thật nhưng mẹ Lưu luôn ở phía sau chỉ bảo nên chỉ trong vòng mây ngày thì cô ta đã ngoan ngoãn khuất phục dưới chiếc quần bông rách của Lưu Ái Quốc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận