Về Quê Trước Năm 70, Tôi Dùng Không Gian Dọn Sạch Kẻ Thù

Chương 554: Giao Dịch 3

Chuong 554: Giao Dich 3



Trần Anh Hào vẫy vẫy tay với tài xế trong xe ý bảo cho anh ta lái xe đến bên đường tắt máy, sau đó nói chuyện việc làm ăn với Lạc Tĩnh Nghiên ngay tại chỗ.



Lạc Tĩnh Nghiên đã chuẩn bị trước, cho anh ta xem lương thực, trái cây và hoa quả khô trong giỏ của mình. Sau khi Trần Cảnh Hào kiểm tra xong, hai người lập tức thảo luận chi tiết cụ thể giao dịch.



Cuối cùng giao dịch được thỏa thuận, Lạc Tĩnh Nghiên đã bán 4 vạn cân lương thực, bao gồm 2 vạn cân lương thực tinh và 202 vạn cân lương thực khác cho Trần Anh Hào, 5. 000 cân cam, 5. 000 cân táo, 2. 000 cân táo tàu khô, 1. 000 cân hạch đào và 500 cân nho khô.



Phần lớn lương thực và trái cây trong này đều là cướp được từ chỗ Trang Phỉ Phỉ, và một ít trái cây khô mà cô đã tự sản xuất trong không gian của mình.



Sau khi hai người đạt được thỏa thuận miệng, Trần Anh Hào chuẩn bị lên xe rời đi, trước khi rời đi, anh ta lại cảnh cáo Lạc Tĩnh Nghiên: "Dám lừa tôi, nhất định tôi sẽ bắt anh trả cái giá mà mình không ngờ tới."



Thỏa thuận xong, Trần Anh Hào lên xe, sau khi tiếng xe vang lên, Lạc Tĩnh Nghiên cũng rời đi.



Hai tiếng sau, Trang Phi Phi tỉnh lại trong con mương, cô ta lập tức cảm thấy có gì đó không ổn, nhìn đến nơi chất đống hàng hóa vừa rồi, không còn gì ở đó nữa. Cô ta tức giận đến mức siết chặt nắm đám, đắm mạnh xuống đất vài lần.



Rốt cuộc là ai, ai đã cướp hàng hóa của cô ta?



Cô ta nghĩ đến quá trình đàm phán giữa mình và Trần Anh Hào, nếu không phải bên Trần Anh Hào tiết lộ tin tức, thì những người khác sẽ không bao giờ biết về thỏa thuận giao dịch của bọn họ, còn nếu không thì chính là Trần Anh Hào đã làm điều đó.



“Tên gian thương này!"



Một tên Bưu gia không tuân thủ quy tắc, giờ lại có một Trần Anh Hào cũng có đức hạnh tương tự, chợ đen không hỗổ là chợ đen, lãnh đạo không có một kẻ nào quang minh lỗi lạc.



Đồng thời, cô ta cũng hận bản thân mình không có giá trị lực lượng mạnh mẽ, nếu không cô ta sẽ không phải chịu thiệt thòi nhiều như vậy.



Cô ta càng ngày càng khó hiểu, tại sao trong các cuốn sách khác mà cô ta đã đọc, các nữ chính đi chợ đen để bán vật tư đều có thể thuận buồm xuôi gió. Còn vận mệnh của cô ta thì lại nhiều chông gai như vậy, gặp toàn kẻ gian thương.



Có phải ông trời bị mù rồi không, vậy mà lại có thể đối xử với nữ chính là cô ta như vậy.



Bây giờ con đường bán vật tư ở huyện thành không thành, cô ta cân nhắc có nên đến thành phố tìm chợ đen bán vật tư hay không.



Cô ta bước vào không gian nghỉ ngơi một lúc, sau khi lấy lại tỉnh thần và thể lực, cô ta mới lên đường trở về đại đội Thắng Lợi.



Buổi sáng vừa mới ra đồng làm công, thậm chí còn chưa nhổ được ngọn cỏ nào, cô ta lại đến gặp tiểu đội trưởng xin nghỉ phép để lên thành phó. Tiểu đội trưởng nghe xong lập tức nỗi giận.



"Ngày nào cô cũng xin phép nghỉ hôm qua thì đến huyện thành, hôm nay lại lên thành phó, có phải ngày mai sẽ đi tỉnh không, ngày kia đi Bắc Kinh, ngày kìa đi ra nước ngoài. Tôi hối hận vì lúc trước đã phê duyệt cho cô nghi, luôn tìm lý do để lừa tôi. Cô đừng nói nữa, cho dù hôm nay cô dùng lý do gi thì tôi cũng sẽ không phê chuẩn cho cô."



"Tiểu đội trưởng, tôi không nói dối anh, thật sự tôi có việc phải lên thành phó."



"Tôi không quan tâm, không phê. Nếu không thì cô có thể đến gặp đại đội trưởng hỏi. Dù sao, nếu cô muốn đến thành phố thì cô cũng phải có thư giới thiệu của đại đội trưởng. Nếu ông ấy đồng ý viết thư giới thiệu cho cô thì cô có thể đi."



Sau đó Trang Phi Phi lập tức đi tìm đại đội trưởng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận