Về Quê Trước Năm 70, Tôi Dùng Không Gian Dọn Sạch Kẻ Thù

Chương 059: Trò Hề Trên Xe 3

Lâm San San hoảng sợ, cô nhanh chóng hỏi những người xung quanh xem có ai nhìn thấy Phương Chí Viễn giở trò lưu manh với mình không, đáng tiếc, vừa rồi khi Phương Chí Viễn hành động đã có sự phòng bị, anh ta rất cẩn thận, lại bị ghế xe chặn, đương nhiên sẽ không để lại manh mối nào.



Mọi người đều lắc đầu, không ai nhìn thấy anh ta giở trò với cô.



Cuối cùng cô nhìn về phía Đỗ Nghệ Nam, vừa rồi Đỗ Nghệ Nam hoàn toàn không nhìn thấy Phương Chí Viễn giở trò với Lâm San San, chẳng lẽ muốn cô nói dối ư?



Nhưng khi cô đánh nhau với Trương Hồng Hà, Lâm San San cũng không hề giúp cô.



Thế là, cô lựa chọn im lặng không lên tiếng, giả vờ nghe không hiểu ý của Lâm San San, Lâm San San tức giận âm thầm siết tay thành nắm đấm.



Người phụ trách nghiêm túc nhìn với Lâm San San: "Lần này tôi nghiêm khắc phê bình cô, nếu cô còn tiếp tục phạm phải sai lầm như thế này ở trong đại đội, thì sẽ không đơn giản là phê bình vài câu như thế này đâu, tốt nhất sau này cô nên chú y một chút, đừng làm xấu bộ mặt của thanh niên tri thức."



Lâm San San bị người phụ trách giáo huấn, hai mắt đỏ hoe không nói nên lời, Phương Chí Viễn lại âm thầm đắc ý, có điều, anh ta đã bị Lâm San San cho vào danh sách đen rồi.



Phương Chí Viễn nói: "phụ trách, cô ta vừa vu khống tôi giở trò lưu manh, còn đánh tôi nữa, tôi vốn không muốn tính toán với cô ta, nhưng nếu tôi không tính toán, cô ta sẽ dùng thủ đoạn tương tự để tống tiền tôi, thì lúc đấy tôi phải làm như thế nào được?"



Người phụ trách nói: "thanh niên Lâm, hãy xin lỗi thanh niên Phương đi. Và đảm bảo rằng, sau này sẽ không bao giờ hãm hại thanh niên Phương nữa.”



Lâm San San sắc mặt tái nhợt, cô khut khit mũi, miễn cưỡng nói với Phương Chí Viễn: "tôi xin lỗi, thanh niên Phương, tôi không nên vu oan cho anh, tôi, tôi đảm bảo sau này sẽ không như vậy nữa." sẽ có một ngày, tôi sẽ báo thù.



Phương Chí Viễn nâng cằm, "nếu như cô đã thành tâm xin lỗi, tôi sẽ không làm khó cô nữa, cô tiếp tục ngồi vào chỗ đó đi."



Người phụ trách nói: "nhìn xem, phải giống như thanh niên Phương mới là đồng chí tốt, không chấp nhặt ân oán cũ, còn nhường ghế cho người hãm hại mình, đúng là có tắm lòng khoan dung, đáng để các đồng chí khác học hỏi đấy."



Trong xe thậm chí còn có tiếng võ tay nhỏ.



Sau khi người phụ trách xử lý xong liền quay về chỗ ngồi của mình, nhắm mắt nghỉ ngơi.



Nếu có thể, anh thật sự muốn bịt tai bịt mắt lại, không quan tâm đến những chuyện vặt vãnh của các thanh niên tri thức này.



Đợi sau khi anh ta đưa các thanh niên tri thức này đến xã, anh sẽ lập tức trở về, không muốn ở lại với bọn họ dù chỉ một chút.



Phương Chí Viễn trên mặt vẫn còn đau nhức, hắn tránh xa Lâm San San, đi đến chỗ khác.



Anh vô thức nhìn về phía Lạc Tĩnh Nghiên, Lạc Tĩnh Nghiên còn đẹp hơn cả Lâm San San, nếu như có thể chiếm được chút tiện nghỉ của cô ấy, thì anh có bị tát hẳn hai cái cũng đáng. Dựa vào thành công trước đó lợi dùng chiếm được tiện nghi của Lâm San San, gan của anh ta đã to hơn nhiều.



Sau hai tiếng, xe tới huyện trần, những thanh niên tri thức đều tự lấy hành lý của mình, chuẩn bị xuống xe.



Bởi vì xe buýt chỉ có một cửa ở phía trước, nên Phương Chí Viễn muốn nhân cơ hội xuống xe để chiếm tiện nghỉ của Lạc Tĩnh Nghiên, chỉ có điều Lạc Tĩnh Nghiên lại ngồi phía trước, khi cô ấy xuống xe, Lạc Trường Thiên và Tiết Ngạn Thần cũng đi theo sau, Phương Chí Viễn căn bản là không có cơ hội.
Bạn cần đăng nhập để bình luận