Về Quê Trước Năm 70, Tôi Dùng Không Gian Dọn Sạch Kẻ Thù

Chương 988: Hành Động Lúc Nửa Đêm 1

Lạc Tinh Nghiên đi theo thì không tiện nên mới để Hắc Hỗ đi theo.



Nhưng người đàn ông đó không chỉ đi nhà xí đơn giản như vậy mà ông ta tận dụng cửa số để trèo ra ngoài.



Vì cửa của nhà khách luôn có người trông coi cả ngày lẫn đêm nên sau đêm khuya thì không có ai được phép di ra ngoài trừ khi có tình huống đặc biệt.



Hắc Hỗ luôn đi theo người đó và truyền tin lại cho Lạc Tĩnh Nghiên.



"Chủ nhân, người đàn ông đó trốn thoát ra ngoài bằng cửa số nhà xí."



"Được, em cứ theo dõi ông ta, chị de Hổ Béo đi cùng em."



Cô cũng thả Hỗ Béo ra ngoài: "Hổ Béo, em cũng đi theo dõi người đàn ông đó, nếu như thấy ông ta chắp nối với người khác để đưa đồ thì dù có chị ở đó hay không em cũng phải đánh ngất bọn họ mới được.”



Như vậy thì mới không có sơ hở.



"Dạ, chủ nhân."



Hồ Béo cũng đuổi theo ông ta ra ngoài, chẳng bao lâu đã đuổi kịp Hắc Hổ, hai con mèo con cùng nhau đuổi theo người đàn ông trung niên đó.



Lạc Tĩnh Nghiên đi đến nhà xí nữ, hai phòng dành cho nữ và nam nằm cạnh nhau, cô cũng nhảy ra ngoài theo đường cửa sổ. Bởi vì có không gian chống đỡ nên khi cô nhảy xuống đất cũng có cảm giác như đi trên mặt đất bằng phẳng, không hề bị ảnh hưởng bởi chắn động khi nhảy.



Cô chạy rất nhanh nên chẳng mấy chốc đã nhìn thấy Hỗ Béo trắng tinh tròn vo và đôi mắt màu xanh lục sáng ngời của Hắc Hỗ.



"Chủ nhân, chị đến rồi."



Hắc Hỗ ngoảnh đầu lại nói với không khí.



"Ừm, chúng ta phải đuổi kịp người đàn ông đó.”



Người đàn ông đi ở phía trước vừa đi vừa cẩn thận quan sát xung quanh, dọc đường đi ông ta không phát hiện ra người nào khác nên càng không để ý có người đang theo dõi mình.



Mãi cho đến khi ông ta đi đến một rừng cây nhỏ, ông ta chỉ dừng chân chốc lát thì có một người đàn ông khác đi từ phía bên kia đến, sau khi hai người họ gặp nhau thì bắt đầu thì thầm với nhau bằng giọng địa phương của đảo quốc.



Lạc Tĩnh Nghiên đứng cách vị trí của họ chưa day hai mét, Hắc Hỗ và Hỗ Béo cũng đang an nắp sau bụi cây ở quanh đó.



Người đàn ông trung niên lấy từ một xấp tài liệu từ trong quần áo ra rồi đưa cho người đàn ông kia, đột nhiên từ trên cái cây lớn có một người nhảy ra, người này không ai khác chính là Lạc Tĩnh Nghiên.



Đồng thời cô cũng thông báo cho H6 Béo: "Hỗ Béo, làm họ choáng đi.”



Lạc Tĩnh Nghiên đột ngột xông đến, cô giơ chân lên đá vào đầu của một người trong số họ, người còn lại có phản ứng muốn bỏ chạy nhưng đột nhiên lại có một con mèo xuất hiện, con mèo con dùng chân đá vào đầu anh ta. Trong khoảnh khắc đó anh ta không hiểu chuyện gì, cơ thể thẳng đờ rồi ngã ra đất.



Lạc Tĩnh Nghiên hung hăng giáo huấn cho người đầu tiên một bài học, sau khi đánh ngất người đó thì cô vẫn cảm thấy chưa hả giận đá ông ta thêm may cái.



Sau khi xong việc cô bước lại gần người thứ hai rồi đá anh ta một cái thật mạnh.



Sau đó cô lấy dây thừng từ không gian ra trói hai người họ lại.



Tài liệu đó vẫn còn ở trên người của người đàn ông thứ hai, đợi cô giao hai người này cho quân đội thì họ sẽ tự lục soát.



Lạc Tĩnh Nghiên trói hai người vào gốc cây, để đề phòng họ cắn lưỡi tự sát cô còn nhét giẻ vào trong miệng của họ.



Vì bà nội Tiết vẫn còn đang ở nhà khách, cô lo khi bà nội Tiết tỉnh dậy không nhìn thấy cô thì sẽ không yên tâm cho nên cô giao cho hai con mèo canh giữ hai người sống dở chết dở này, sau đó cô dịch chuyển tức thời về lại nhà khách.



Bây giờ trời chưa sáng nhưng cô vẫn gọi bà nội Tiết dậy.



"Bà nội, bà nội."
Bạn cần đăng nhập để bình luận