Về Quê Trước Năm 70, Tôi Dùng Không Gian Dọn Sạch Kẻ Thù

Chương 100: Lén Luoi Biếng 4

Thảm Như Ý nhanh chóng kéo cô lại, Lưu Tuệ Phương chỉ Khương Thúy Anh nói rằng: "Cái đồ gái điếm thối tha như cô, cô còn có mặt mũi trở về Tri Thanh Điểm để khoe khoang sao? Y vào việc bản thân mình không biết xấu hổ, dùng cơ thể để dụ dỗ quyến rũ đàn ông, cô cảm thấy bản thân mình rất vẻ vang vinh dự có đúng không? Xí, chuyện mà Lưu Tuệ Phương tôi hối hận nhất chính là quen biết với người đàn bà toàn thân là thịt thối tanh hôi như cô. Tri Thanh Điểm của chúng tôi không chào đón cô, cô mau cút trở về đi!" Khương Thúy Anh cắn môi: "Lưu Tuệ Phương, là do bản thân cô không có bản lĩnh, không thể trách người khác. Hừ, Tri Thanh Điểm cũng không phải là do nhà cô mở, cô bảo tôi đi thì tôi phải đi à? Tôi cứ không đi đó, tôi cũng không phải đến tìm cô, cô bớt dát vàng lên mặt đi."



"Cô không đi, thì tôi đánh cho cô đi."



"Tuệ Phương, đừng có kích động." Tham Như Ý kéo chặt cánh tay của Lưu Tuệ Phương, rất sợ cô làm ra chuyện ngu ngốc.



Ninh Bội Bội và Tôn Điềm Điềm đều bày ra vẻ mặt lạnh lùng. Tống Anh Lan lại không hề bày ra nét mặt không vui, cô đứng dậy nói chuyện với Khương Thúy Anh mây câu, ngay lập tức bị Lưu Tuệ Phương nhìn với ánh mắt căm thù.



Nhưng mà cô cũng không quan tâm, ai bảo Khương Thúy Anh gả cho một người đàn ông trong thôn có nghề nghiệp đàng hoàng chứ, xây dựng mối quan hệ tốt, sau này có thể sẽ được thơm lây.



Thảm Như Ý lôi Lưu Tuệ Phương vào trong phòng: “Tuệ Phương, đừng như loại phụ nữ kiến thức bình thường đó, cô ta đang cố tình chọc giận cậu, đừng để cô ta thực hiện được. Nếu không phải nhờ cô ta, cậu cũng không nhìn ra Hách Chí Quốc là loại người như thế nào, bỏ đi, sau này phải đánh bóng đôi mắt, nhất định phải tìm một người kiên định trong tình cảm."



Lưu Tuệ Phương ngồi xuống, lau nước mắt.



" Như Ý, cảm ơn cậu đã khuyên bảo mình, mình không tức giận nữa, mình càng tức giận người phụ nữ đó sẽ càng hả hê càng vui mừng, dựa vào cái gì mình phải để cho cô ta đắc ý và vui mừng chứ?"



"Phải phải phải, vậy mới đúng chứ."



Lưu Tuệ Phương đi ra, nói chuyện cười đùa với những thanh niên trí thức khác. Chỉ có một mình Tống Anh Lan quan tâm tới Khương [Thúy Anh, cộng thêm việc Khương Thúy Anh nhìn thấy bộ dạng không bị ảnh hưởng chút nào của Lưu Tuệ Phương. Những lời ninh nọt của Tống Anh Lan cô ta cũng đã sớm nghe đủ rồi, nên chỉ nán lại một lúc, cảm thấy không thú vị, liền quay người rời đi.



Sau trận ôn ào ầm ï này, lòng hiếu kỳ của mấy thanh niên trí thức với tư cách là quần chúng hóng drama đều bị day lên.



Nhân lúc Thẩm Như Ý và Lưu Tuệ Phương lại quay lại trong phòng lần nữa, Giang Mãn Nguyệt lặng lẽ nghe ngóng về chuyện của Lưu Tuệ Phương và Khương Thúy Anh với những thanh niên trí thức cũ khác.



Thì ra trước đây Lưu Tuệ Phương đã từng yêu đương với một nhân viên nam trong xã ở đây tên là Hách Chí Quốc, đến lúc sắp nói chuyện cưới gả, lại bị Khương Thúy Anh mới đến đây nhanh chân giành trước.



Tôn Điềm Điềm ngồi bên cạnh Giang Mãn Nguyệt và Lạc Tĩnh Nghiên nhỏ giọng nói: "Lúc Khương Thúy Anh này đến đây vừa lười biếng vừa gian xảo, nhưng lại thích ở chung với chị Tuệ Phương. Sau đó, không biết làm thế nào, mà lại dụ dỗ được Hách Chí Quốc. Hách Chí Quốc liền chia tay với chị Tuệ Phương, chị Tuệ Phương với Khương Thúy Anh cũng trở thành kẻ thù của nhau.”



"Thì ra là thế"



Buổi sáng ngày hôm sau, các thanh niên trí thức đều dậy đúng giờ, chỉ có Đỗ Nghệ Nam còn nằm ỳ trong 6 chăn.



Còn chưa đợi đến lúc Thẩm Như Ý kêu cô, cô liền lâm bam rằng: "Chị Như Ý, em không dậy nổi, em lên cơn sốt rồi, thật khó chịu, chị xin nghỉ với đội trưởng giúp em nha.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận