Về Quê Trước Năm 70, Tôi Dùng Không Gian Dọn Sạch Kẻ Thù

Chương 250: Lên Núi Săn Bắt 1

Thật ra, Tiết Ngạn Thần đứng ở hàng ngũ khác đã nhìn thấy Lạc Tĩnh Nghiên từ lâu rồi.



Trong suốt đường đi anh đều quan sát Lạc Tĩnh Nghiên và những người bên cạnh cô, anh muốn biết đối tượng của cô đang ở đâu, người đó trông như thế nào bởi vì có thể họ cũng cùng nhau lên núi săn bắt.



Anh không có cách nào kiểm soát được sự tò mò trong lòng mình, nhưng để không làm ảnh hưởng đến chuyện tình cảm của cô và đối tượng của cô nên anh quyết định không chào cô kẻo bị đối tượng của cô hiểu làm. Lạc Tĩnh Nghiên vừa nhìn thấy anh thì vô thức muốn chào anh, vì Tần Trân Trân không có ở đây nên cô không sợ Tần Trân Trân thấy rồi lại nghĩ nhiều.



Nhưng mà lúc cô nhìn Tiết Ngạn Thần, vừa định mở miệng chào anh thì đột nhiên phát hiện Tiết Ngạn Thần quay đầu nhìn về hướng khác, có vẻ như anh đang cố tình không để ý đến cô.



Cô đành phải nuốt xuống cái tên vừa thốt ra đến miệng xuống bụng.



Người đàn ông này sau khi tìm được đối tượng thì chẳng thèm để ý đến cô nữa, bây giờ trong lòng anh chắc là chỉ chứa được Tần Trân Trân mà thôi.



Cô cũng là người đã đọc tiểu thuyết bá vương trước khi xuyên không, hầu như các tổng tài bá đạo trong tiểu thuyết đều là mẫu này, khi đối xử với người mà họ không thích hoặc thậm chí là ghét thì cho dù nửa cái liếc mắt họ cũng không thèm liếc, bởi vì họ cảm thấy chỉ cần liếc nhìn người phụ nữ khác một cái thôi cũng là có lỗi với người phụ nữ mình yêu. Nói chung kiểu không thèm chú ý đến người khác này ít nhiều cũng rất bất lịch sự, nhưng nói theo cách nào đó thì mẫu người đàn ông này là người tận tâm nhất, đó là biểu hiện họ chung thủy với người họ yêu, đó cũng là một loại bá đạo.



Vì anh đã không muốn để ý đến cô nên cô cũng giả vờ như không quen biết anh, cố gắng giữ khoảng cách với anh.



Khi đi lên núi, cả hai Đại đội vẫn đi tách biệt với nhau, Trang Phi Phi luôn tìm cơ hội để nói chuyện với Lục Thừa Dã nhưng Lục Thừa Dã có tính khí lạnh nhạt nên vẫn luôn không mở miệng. Cốt yếu là anh ấy không chủ động bắt chuyện mà chỉ trả lời những câu hỏi của người khác, nhưng mà có trả lời thì cũng trả lời ngắn gọn nhất, có thể nói là quý chữ hơn vàng, giống như nói thêm một chữ thì sẽ chết.



Nhưng Trang Phi Phi là ai, chuyên môn của cô ta khi đến đây là để quyến rũ nam chính, trêu chọc nam chính, cô ta không tin mình không thể đánh bại được Lục Thừa Dã. Trước sự thờ ơ của Lục Thừa Dã nhưng cô ta vẫn tỏ ra rất kiên nhẫn, cô ta không ngại khó trò chuyện với anh ấy hết lần này đến lần khác, cuối cùng thì cô ta cũng tìm được đề tài chung, Lục Thừa Dã càng lúc càng nói nhiều hơn.



Đội của Lạc Tĩnh Nghiên tiến về phía trước tập trung quan sát tình hình đường đi, cô không để ý đến ở cách đó không xa có một đôi mắt khác thỉnh thoảng lại nhìn về phía cô.



Sau khi họ lên đến trên núi, để đảm bảo an toàn cho mỗi thành viên nên đội trưởng của hai đội quyết định sáp nhập cả hai đội lại thành một, Lạc Tĩnh Nghiên ở giữa đại đội còn Tiết Ngạn Thần thì đứng đầu đội, giữa hai người còn có bảy tám người nữa.



Do cao hơn mặt nước biển nên nhiệt độ trên núi thấp hơn ở dưới, tuyết phủ kín bề mặt ngọn núi, chủ yếu là vị nhiệt độ quá thấp nên tuyết không tan được. Khi động vật di chuyển sẽ để lại dấu chân trên tuyết và người thợ săn sẽ lần theo dấu chân đó nên dễ dàng tìm thấy con mồi hơn.



Lạc Tĩnh Nghiên không có hứng thú với lợn rừng, thỏ hay gà lôi gì đó nữa vì trong không gian của cô đã có nhiều rồi, cô chỉ muốn tìm nơi nào có rắn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận