Về Quê Trước Năm 70, Tôi Dùng Không Gian Dọn Sạch Kẻ Thù

Chương 190: Báo Ứng 1

Chuong 190: Bao Ung 1



Hai má Tần Trân Trân càng ửng hồng, cô ấy e lệ cầm túi lên nói: "Bà nội, bà cứ trêu cháu: thôi, không nói chuyện với bà nữa, cháu đi làm đây." Sau đó cô ấy đi ra cửa.



Bà nội Tần ở sau lưng thở dài: "Nữ đại bất trung lưu (*), có người trong lòng rồi, ngày gả đi cũng không còn xa nữa.”



(*) Nữ đại bất trung lưu: Con gái lớn phải gả đi không thể giữ mãi trong nhà được.



Bà cụ cũng chưa từng gặp mặt người tên Đống Tiêu kia, thằng nhóc khiến cháu gái bà cụ có thể coi trọng thì chắc chắn cũng phải rất tuần tú lịch sự. Lạc Tĩnh Nghiên trở về khu thanh niên trí thức, cả buổi trưa cô đều ở trong phòng đan áo len. Giang Mãn Nguyệt nhận được len từ gia đình gửi đến nên cũng tới tìm cô cùng nhau ngồi đan áo.



Buổi tối, đêm khuya tĩnh lặng, sau khi tất cả mọi người đã đi ngủ, cô nhìn đồng hồ, bây giờ mới chỉ hơn chín giờ.



Cô đi vào trong không gian nghỉ ngơi hơn một tiếng, sau khi thay đổi quần áo mới đi ra ngoài. Cô treo qua tường khu thanh niên trí thức, chạy tới địa điểm mà Lại Xuân Minh đã hẹn gặp.



Sau khi tìm được căn phòng đó, cô cũng không lập tức đi vào ngay mà trốn sau đống thân cây ngô gần đó để tiến vào trong không gian hoá trang.



Đến khi cô lại lần nữa đi ra, xung quanh vẫn yên tĩnh như vậy, cô lặng lẽ đi vào căn phòng kia.



Cô đứng ngoài cửa thấp giọng hỏi một câu: "Bên trong có người không?"



Không ai nói chuyện, chắc hẳn Lại Xuân Minh còn chưa tới.



Cô đẩy cửa đi vào, bên trong cũng rất im ắng, cô lấy đèn pin từ trong không gian ra chiếu thì thấy trong phòng rất bản thỉu, trên mặt đất rải rác cỏ tranh bày bừa lộn xộn, chỉ có một chiếc giường đất cũ nát nhìn có vẻ khá sạch sẽ, chắc hẳn thường xuyên có người sử dụng hoặc là nó đã được người người ta quét dọn trước. Lạc Tĩnh Nghiên nhìn đồng hồ đeo tay, mới mười một giờ hai mươi phút, chắc phải chờ khoảng hai ba mươi phút nữa. Cô đóng chặt cửa lại tắt đèn pin, nắm đèn pin trong tay, sau đó lấy từ trong không gian ra một chiếc mặt nạ quỷ Halloween cùng bộ móng tay dài. Sau khi đeo từng cái lên mặt và ngón tay thì cô mới ngồi lên mép giường đất đưa lưng về phía cửa.



Khoảng hơn mười phút trôi qua, cánh cửa phía sau lưng cô vang lên kẽo kẹt một tiếng, sau đó có tiếng bước chân truyền đến.



Sau khi Lại Xuân Minh bước vào, anh ta cũng đè thấp giọng nói: "Ở đây có người không?"



Anh ta đã đến sớm bởi vì không thể chờ đợi được thêm nữa, không biết Lạc Tĩnh Nghiên có nóng lòng giống như anh ta hay không.



Không thấy ai lên tiếng, anh ta còn cho rằng trong phòng ngoại trừ mình ra thì không có người nào khác, anh ta chỉ có thể khó chịu chờ đợi Lạc Tĩnh Nghiên đến.



Anh ta cũng mang đèn pin theo người, sau khi bật công tắc đèn pin lên chiếu quanh căn phòng thì anh ta mới phát hiện ra trên giường đất còn có một người phụ nữ đang ngồi ở đó. Nhìn bóng lưng phía sau trông rất giống với Lạc Tĩnh Nghiên, trong lúc nhất thời anh ta vô cùng kích động mà nhịn không được xoa hai tay vào nhau. "Lạc... thanh niên trí thức Lạc, hoá ra cô còn đến sớm hơn cả tôi, xem ra cô cũng sốt ruột muốn cùng tôi làm chuyện đó nhỉ."



Lạc Tĩnh Nghiên không phát ra tiếng, anh ta quay người đóng cửa phòng lại sau đó chậm rãi đi đến gần Lạc Tĩnh Nghiên, trong giọng nói còn mang theo sự hưng phấn không kìm lại được: "Thanh niên trí thức Lạc, tôi tới tìm cô."



Anh ta tắt đèn pin của mình đi rồi bỏ vào túi áo, tối lửa tắt đèn làm chuyện đó mới kích thích.
Bạn cần đăng nhập để bình luận