Về Quê Trước Năm 70, Tôi Dùng Không Gian Dọn Sạch Kẻ Thù

Chương 387: Cuộc Bao Loạn 1

Nhưng Triệu Quân lại không đếm xỉa đến ánh mắt cảnh cáo của anh, anh ấy cười chào hỏi với Tần Trân Trân: "Thì ra là em họ của thanh niên trí thức Tiết, xin chào, tôi tên Triệu Quân, tôi và thanh niên trí thức Tiết đều là người ở Bắc Kinh, hai chúng tôi là anh em lớn lên cùng nhau từ nhỏ."



Tần Trân Trân mỉm cười: "Thanh niên trí thức Triệu, xin chào, tôi tên Tần Trân Trân."



"Ò, là đồng chí Tần Trân Trân." Triệu Quân cười ha ha, còn muốn nói gì đó với Tần Trân Trân, nhưng Tần Trân Trân lại đi tìm Lac Tinh Nghien.



Sau khi Lac Tinh Nghien goi Lac Trường Thiên qua đây, năm người bọn họ liền cùng nhau xuất phát.



Sau khi bọn họ đi, phía sau có những thanh niên trí thức khác trong Tri Thanh Điểm cũng kết bạn di đại đội Đào Hoa tham dự CuỘc vui.



Trên đường, hai đồng chí nữ Lạc Tĩnh Nghiên và Tần Trân Trân đi cùng nhau vừa di vừa nói chuyện với nhau. Ba đồng chí nam Tiết Ngạn Thần và Triệu Quân còn có Lạc Trường Thiên đi cùng nhau.



Ở giữa Triệu Quân và Tần Trân Trân bị ngăn cách bởi ba người Tiết Ngạn Thần, Lạc Trường Thiên còn có Lạc Tĩnh Nghiên. Nhưng không trở ngại ánh mắt của anh ấy thường xuyên bay về phía bên này của Tần Trân Trân. Sau khi Tiết Ngạn Thần nhận thấy điều này, liền lạnh lùng nói: "Cậu muốn làm cái gì?"



Triệu Quân thu hồi ánh mắt, nhìn Tiết Ngạn Thần với vẻ lấy lòng.



ebookshop.vn - ebook truyện giá rẻ



Nhỏ giọng nói: "Anh hai à, dù sao cậu cũng tìm được người yêu rồi, nhưng tôi vẫn chưa có người yêu đâu, cậu nhẫn tâm trơ mắt nhìn anh em cậu độc thân sao? Hai chúng ta dù sao cũng lớn lên cùng nhau từ nhỏ, sau đó cũng tham gia quân đội cùng nhau, chung sống với nhau nhiều năm như thế, cậu nói xem, ai có thể so bì với hai chúng ta được chứ?”



Tiết Ngạn Thần không hề động đậy, mỉm cười nhẹ nhàng nói: "Muốn nhắm vào em họ của tôi, cũng phải xem cậu có bản lĩnh đó không.”



Triệu Quân nghe xong vui mừng khôn xiết: "Dựa theo những gì cậu nói, thì hiện tại cô ấy vẫn chưa có người yêu đúng không, vậy thì quá tốt rồi. Cô ấy không có người yêu, thì tôi có hy vọng rồi."



"Con bé có người yêu hay không cũng không quan trọng, quan trọng là Trân Trân chướng mắt tên nhóc như cậu."



Triệu Quân ngay lập tức thấy không hài lòng, làm ra vẻ mặt khó chịu, vô cùng bất mãn nói với Tiết Ngạn Thần rằng: "Sao cậu biết được cô ấy chướng mắt tôi? Lẽ nào tôi rất tệ sao? Trong nhà tôi rất tệ sao? Tôi nói với cậu, nếu như em họ cậu gả cho tôi, cho dù là sau khi chúng ta về bộ đội hay là về Bắc Kinh, cô ấy đều sẽ luôn ở bên tôi. Hai người là họ hàng, cậu và cô ấy còn có thể gặp mặt thường xuyên, tốt biết bao nhiêu, cậu nói xem có đúng hay không? Quan trọng nhất chính là, tôi sẽ một lòng một dạ đối xử tốt với cô ấy, không để cô ấy bị tủi thân một chút nào.”



"Dự định của cậu trái lại khá lâu dài đó." Tiết Ngạn Thần cười nói: "Nhưng tôi vẫn chỉ có câu nói đó, tôi không giúp gì được cho cậu, loại chuyện này vẫn phải dựa vào bản lĩnh của cậu." Tiết Ngạn Thần thật ra vẫn khá vừa ý Triệu Quân, anh và Triệu Quân làm anh em nhiều năm như thế, đương nhiên sẽ hiểu rõ phẩm chất con người của anh ấy. Thành viên trong gia đình của Triệu Quân rất đơn giản, hơn nữa quan hệ giữa bọn họ rất hòa hợp, điều kiện vật chất cũng không tệ. Nếu so sánh với những người đàn ông khác, anh hiểu tận gốc rễ Triệu Quân, nên nếu như Tan Trân Trân yêu đương với Triệu Quân sẽ không bị thiệt.



Nhưng chuyện này chủ yếu vẫn phải dựa vào ý muốn của bản thân Tần Trân Trân, và quyết định của người nhà họ Tần.
Bạn cần đăng nhập để bình luận