Về Quê Trước Năm 70, Tôi Dùng Không Gian Dọn Sạch Kẻ Thù

Chương 488: Cuộc Kinh Doanh Nóng Nay 1

Đáng tiếc rằng cô ta không thể công khai giết người, nếu không không cẩn thận thì cái mạng nhỏ của mình sẽ khó mà giữ được.



Chỉ có thể nghĩ những cách khác.



Tuy nhiên, hai mẹ con nhà họ Hồ hôm qua đã trộm ngói của cô ta, còn đánh cô ta cũng đáng phải nhận một bài học.



Ngày hôm sau, khi trời chưa sáng, Trang Phỉ Phỉ đã ra ngoài, cố ý đi ngang qua cửa nhà họ Hồ, nhân lúc sắc trời còn lờ mờ, xung quanh không có người, cô ta lấy ra giây nến từ trong không gian rồi ném vào cửa nhà họ Hồ. Trời hửng sáng, thím Hồ vừa mở cửa đã thấy giấy nến được đặt ở cửa nhà mình, bên trong căng phông, trông có vẻ là đựng đồ tốt.



Bà ta vui vẻ nhặt giấy nến lên mở ra và xem xét, bên trong gói bốn cái bánh bao trắng núc ních, bà ta đúng là may mắn quá thẻ. Bà ta mừng rỡ vội vàng giấu chúng vào trong quần áo rồi mang về nhà.



Hồ Tam Cường và Hồ Đại Chí đều đang ngồi trên chiếc giường cũ kỹ trong phòng, bà ta đưa đồ được gói trong giấy cho hai người kia xem, cả hai trợn tròn mắt.



"Cái này... Cái này bà lấy từ đâu ra?" Hồ Đại Chí hỏi.



"Sáng sớm thức dậy, nhìn thấy rặng mây đỏ phủ đây bầu trời phía đông là tôi biết vận may của mình lại tới nữa rồi. Đống này là bánh bao tôi nhặt được ở cửa nhà chúng ta đấy."



"Nhặt á?" Hồ Tam Cường nghe xong, lập tức nhếch môi cười: "Mẹ của con đỏ quá đi mắt, hôm trước đi ra đường nhặt được ngói, hôm nay ra ngoài thì nhặt được bánh bao, mai mốt ra khỏi cửa chắc chắn sẽ lại nhặt được món gì đó."



Hồ Đại Chí có chút cảnh giác, mặc dù nhìn những chiếc bánh bao này ông ấy đã chảy nước miếng, nhưng vẫn nhắc nhở thím Hò: "Bánh bao là của hiếm, ai đời đi vứt bánh bao ở cửa nhà chúng ta cơ chứ? Có khi nào nó có độc, cố ý hại chúng ta không?" Thím Hồ lập tức bĩu môi, trừng mắt liếc ông ấy một cái: "Có độc cái gì, đứa nào lại muốn hạ độc chết nhà ta? Mà dù có hạ độc đi chăng nữa, bộ không thể bỏ vào màn thầu à, cần gì phải nhét trong bánh bao, bánh bao đắt hơn màn thầu biết bao nhiêu. Được rồi, nếu ông sợ thì đừng ăn. Tam Cường nhà ta cũng nói rồi đấy, mấy hôm nay tôi may mắn lắm, hôm trước nhặt được ngói, hôm nay nhặt bánh bao, không biết ngày mốt sẽ nhặt được báu vật gì đây.”



Hồ Đại Chí nghe bà ta nói như thế, sự cảnh giác trong lòng lập tức giảm đi đáng ke.



"Bà nói có lý, nói không chừng thật sự là đến lúc chúng ta đổi vậy, ha ha ha. Nếu hôm sau có thể lượm được đồng hồ đeo tay hoặc một cái đài radio thì hay, vậy là trong nhà chúng ta sẽ sở hữu món đồ lớn rồi."



"Ai bảo không thể?"



Gia đình ba người tươi cười như đón năm mới.



Thím Hồ bỏ bánh bao vào nồi hâm nóng, ba người họ cộng thêm Đỗ Nghệ Nam, bốn người trong nhà mỗi người một cái.



Trang Phi Phi ném cho bọn họ bánh bao thịt nguyên chất, còn là bánh bao của một thương hiệu vô cùng có tiếng ở hiện đại, mùi vị rất ngon, bốn người ăn ngon lành.



Thế nhưng, hậu quả của việc thưởng thức đồ ăn ngon là bốn người họ bị đau bụng, tiêu chảy và mất nước suốt một ngày, hành hạ bọn họ chết đi sống lại, sống rồi lại chết.



Vì de tiết kiệm tiền, bọn họ kiên quyết không đi khám bác sĩ, dù Đỗ Nghệ Nam có làm am lên rất lâu nhưng vẫn không ai cho cô ta tiền đi khám, còn tiền của cô ta thì đã bị thím Hồ lấy trộm từ lâu.



Cứ như thế, cả gia đình phải trải qua một ngày sống không giống con người.



ebookshop.vn - ebook truyện giá rẻ
Bạn cần đăng nhập để bình luận