Về Quê Trước Năm 70, Tôi Dùng Không Gian Dọn Sạch Kẻ Thù

Chương 056: Khách Sạn 2

Không còn cách nào khác, Lạc Tĩnh Nghiên cũng là người thích hóng chuyện nên cũng đến xem.



Không ngờ, người bên trong bị đánh ra ngoài, Đỗ Nghệ Nam nắm tóc Trương Hồng Hà, Trương Hồng Hà nắm bím tóc của Đỗ Nghệ Nam, cả hai đều không chịu buông ra.



"Trương Hồng Hà, cô dựa vào cái gì mà làm hỏng túi của tôi, cô đền túi cho tôi."



"Tôi đã nói với cô rồi, không phải là tôi cố ý, tôi đã xin lỗi cô rồi mà."



"Xin lỗi có tác dụng ư? cô phải đền túi cho tôi, nếu không, cô không xong với tôi đâu, tôi phải đánh chết cô."



Mà Lâm San San chỉ lạnh lùng đứng nhìn, không hề có ý định giúp Đỗ Nghệ Nam.



Trương Hồng Hà bực tức vì sự vướng mắc của Trương Nghệ Nam nói: "thả tôi ra, tôi không biết cái túi đấy là của cô."



Đỗ Nghệ Nam sửng sốt một chút: "Ý của cô là gì, cô nói là, nếu mà biết đó là túi của tôi, cô sẽ không dám làm hỏng, vậy cô nghĩ là muốn làm hỏng túi của ai2"



Trương Hồng Hà muốn làm hỏng đó chính là đồ của Lạc Tĩnh Nghiên và Lâm San San, ai bảo hai người đó đã sỉ nhục cô ở trên tàu. Nhưng Lạc Tĩnh Nghiên không ngủ cùng phòng với cô ta, với lại cô nhằm túi của Đỗ Nghệ Nam chính là túi của Lâm San San, nên đã làm hỏng túi của Đỗ Nghệ Nam.



"Tôi, tôi không có ý làm hỏng túi của ai cả, dù sao thì tôi cũng không có ý."



"Cô bắt buộc phải đền."



"Tôi không có gì để đền cho cô cả."



"Vậy được thôi, nếu đã như vậy, thì đừng có trách tôi không khách khí.”



Đỗ Nghệ Nam thả cô ta ra, trở về phòng, lấy túi của Trương Hồng Hà, kéo mạnh vài cái.



Túi của Trương Hồng Hà được làm từ quần áo cũ, bị Trương Nghệ Nam xé hai lỗ, đồ ở bên trong đều rơi ra ngoài, Trương Hồng Hà chạy lại giật lấy túi của mình, tức giận khóc.



"Huhuhu, khó khăn lắm tôi mới làm được cái túi bằng quần áo cũ của nhà tôi, kết quả bị cô xé rách rồi."



Đỗ Nghệ Nam hừ lạnh nói: "Cái túi đó của cô, xé rách cũng không có gì đáng tiếc. Còn cái túi này là của tôi mua đấy, kết quả là bị cô làm hỏng rồi."



"Đáng đời co



Trương Hồng Hà không cam tâm, muốn đánh Trương Nghệ Nam, lần này, người phụ trách đã đến, mắng cho hai người họ một trận, xoa dịu cơn hỗn loạn. Sau khi kết thúc náo nhiệt, mọi người đều giải tán.



Lạc Tĩnh Nghiên tắm rửa xong, khi đi tìm Lạc Trường Thiên, Lạc Trường Thiên cũng đến tìm cô, trong tay cậu cầm hai cái bánh bao nóng hồi, đưa cho Lạc Tĩnh Nghiên một cái.



"Tiểu Thiên, em lấy bánh bao ở đâu thé?"



"Là anh Ngạn Thần mua đấy ạ, anh ấy bảo em đưa cho chị một cái."



Lạc Tĩnh Nghiên: cảm giác hơi xấu hỗ a.



Khi cô nhìn thấy Tiết Ngạn Thần, liền nhanh chóng chạy tới nói: "Anh Thần, thật ngại quá, nhờ anh chăm sóc cho tiểu Thiên, còn ăn đồ ăn của anh nữa. Để em trả tiền cho anh nhé."



"Không cần đâu, anh cũng không có ý định lấy tiền của hai em, chúng ta đã gặp nhau một lần, Trường Thiên cũng không để anh phải lo lắng, lúc sáng anh có dậy sớm, liền thuận tiện cầm hai cái về cho hai em, hai em không cần khách sáo."



Lạc Tĩnh Nghiên cười nói: "nếu đã như vậy, thế em không khách sáo với anh nữa." Cô có thể nhìn ra Tiết Ngạn Thần cũng là một người không câu nệ tiểu tiết, cô cầm lấy cái bánh bao và cắn một miếng, bên trong là nhân thịt, chiếc bánh rất to, ăn một cái thôi cũng đã khiến cô no rồi.



Cảnh tượng này lại bị Đỗ Nghệ Nam nhìn thấy, cô ta nhìn bóng lưng của Lạc Tĩnh Nghiên liền nhếch môi khinh thường,"Cũng chỉ có cô ta mới quan tâm đến cái bánh bao mà anh ta mua, nếu là tôi tôi không thèm ăn.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận