Về Quê Trước Năm 70, Tôi Dùng Không Gian Dọn Sạch Kẻ Thù

Chương 463: Oan Gia Ngõ Hẹp

Thôn họ dựa vào núi, trên núi có rất nhiều thảo dược, người già trong thôn cũng thường dùng thảo dược trên núi để trị bệnh cho bản thân và người khác, nên cô ấy muốn lên núi hái những thảo dược đó sắc cho Triệu Văn Tùng uống.



Nhưng có một vấn đề, cô ấy vốn không biết loại bệnh này của Triệu Văn Tùng cần dùng loại thảo dược nào, cần phải hỏi vài người già mới được.



Một cô gái như cô ấy tùy tiện đi nghe ngóng loại chuyện này, có hơi khó mở miệng, cô ấy hỏi mẹ Lại trước, mẹ Lại không biết những thứ này, bởi vì đàn ông nhà họ chưa có ai xảy ra tình huống như vậy.



Còn về con trai cả của bà ta, bởi vì đã điên rồi Phạm Tĩnh Lan cũng không để ý đến những chuyện đó, cũng không nói với họ, cộng thêm việc Lại Xuân Minh đã có cả con trai và con gái với Phạm Tĩnh Lan, họ cũng không hỏi nhiều, nên họ cũng không biết Lại Xuân Minh rốt cuộc còn được hay không.



Mẹ Lại liền nhịn không được trách Lại Xuân Thảo: "Con nhìn con rễ mà con chọn đi, thân hình gầy gò, làm nông không được, nằm giường đất cũng không được, đúng là thứ vô dụng. Nếu con nghe lời ba con khuyên, không tìm loại người như vậy thì đã không có chuyện phiền phức hôm nay.”



"Mẹ, bây giờ nói gì cũng muộn rồi, chúng ta vẫn nên sớm nghĩ cách trị bệnh cho Văn Tùng, nếu không con gái mẹ cả đời đều phải thủ hoạt quả."



"Mẹ cũng gấp mà, mẹ sợ nó như vậy thì các con sẽ không có con được, đợi tụi con già rồi thì phải làm sao. Con đừng sợ, nhà chúng ta không có người bệnh như vậy, nhà người khác chắc có, chúng ta đến nhà người thân hoặc những người khác trong thôn để nghe ngóng, nói không chừng có thể tìm ra phương thuốc chữa loại bệnh đó thì sao.”



"Được, mẹ, chúng ta đi nhanh thôi.”



"Chúng ta hỏi hàng xóm trước nhà trước đã, nhưng loại chuyện này rất mất mặt, không thể nói thẳng được, chúng ta cứ làm như đang nói chuyện phiếm với hàng xóm, rồi nói bóng nói gió hiểu không?"



Lại Xuân Thảo gật đầu: "Mẹ, con biết rồi."



Họ đến nhà hàng xóm, trò chuyện mấy câu rồi như vô thức nói đến đàn ông của nhà người thân bị bệnh đó, nói nhà đó đang rất phiền muộn, nhưng hàng xóm không biết chuyện ở phương diện đó, họ bèn đến hỏi người hàng xóm khác, hàng xóm đó cũng không biết, họ chỉ có thể thất vọng trở về. "Mẹ, hàng xóm đều không biết, chúng ta phải tìm người khác hỏi."



Mẹ Lai vỗ tay con gái: "Không sao, cùng lắm hỏi thêm mấy người nữa, chúng ta liền đi tìm những người hơi lớn tuổi một chút, sẽ có thể hỏi được chút gì đó, nếu không còn có người thân bạn bè, nhờ họ giúp đỡ."



Cho nên hai mẹ con họ liên tục đến nhà người khác học hỏi kinh nghiệm.



Sau một ngày, chuyện này cuối cùng cũng có hi vọng.



Một góa phụ trung niên khoảng năm mươi tuổi nói cho họ biết một phương thuốc tuyệt mật, đảm bảo người đàn ông uống xong liền hết bệnh, trọng chắn hùng phong (°). (9 Trọng chấn hùng phong: ý chỉ sau khi suy yếu, lại mạnh trở lại, tăng cường sinh lực.



Sau khi họ rời đi, người đàn bà đó lộ ra nụ cười đắc ý.



Nhớ lại khi xưa con gái nhà bà ta bị Lại Xuân Minh trêu chọc, chỉ vì ngại uy quyền nhà họ Lại nên họ không thể phản kháng, cũng không dám lên tiếng, chỉ có thể cắn răng chịu đựng.



Vừa nãy bà ta nhìn thấy dáng vẻ gấp gáp đó của Lại Xuân Thảo, liền đoán có thể Triệu Văn Tùng là người mắc bệnh, người nhà họ Lại đều không thể sống tốt.



Cho dù mẹ con nhà họ Lại thật sự xin phương thuốc cho người khác, đến lúc nhà người ta xảy ra chuyện vẫn sẽ trách lên đầu mẹ con họ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận