Về Quê Trước Năm 70, Tôi Dùng Không Gian Dọn Sạch Kẻ Thù

Chương 140: Chuyện Cũ 2

Chuong 140: Chuyen CU 2 Trần Chi Du dùng sức đẩy anh ta ra rồi sửa lại cổ áo của mình. Đồng Kiến Tân nói: "Lão Trần là một trong những người có tư cách trở về thành phố nhất ở đây, sao lại không thể là cậu ấy chứ?" "Không, không nên như: thế, không thể là cậu ta, phải là tôi mới đúng." Mạnh Bân ngây người đi đến trước mặt Tôn Văn Sơn: "Đồng chí, lúc thu hoạch mùa thu, tôi bị thương và mất hai ngón chân, khi xây dựng đất nước mà bị thương, chẳng lẽ tôi không được chiếu cố cho về thành phố sao?" Tôn Văn Sơn hỏi: "Cậu tên gì?" "Tôi tên Mạnh Bân, năm nay 22 tuổi, quê ở tỉnh An." Mạnh Bân nói liền một mạch sợ Tôn Văn Sơn không tra được.



"Cậu chờ chút."



Chỉ thấy Tôn Văn Sơn tìm trong túi da một lát rồi lấy một lá thư cử báo ra.



"Đồng chí Mạnh Bân, vốn trong danh sách có tên cậu nhưng có người cử báo ba năm trước cậu đã trộm một con gà trong nhà của Lưu Đại Năng nên đã đánh mắt cơ hội trở về thành phó, có lẽ sau này cũng không còn cơ hội."



Nghe thế thì Mạnh Bân rất kinh ngạc, theo bản năng nhìn về phía Trần Chi Dụ, trong đầu lại nhớ đến chuyện cũ. Đó là lúc anh ta vừa mới đến đây, nhóm thanh niên tri thức cùng nhau nấu cơm, nhưng anh ta thấy đồ ăn quá kém nên đã đi trộm một con gà trống của thôn dân.



Sau đó một mình mang con gà lên núi nướng ăn nhưng không khéo bị Trần Chi Dụ đang lên núi thấy được.



Lúc đó anh ta đã xin Trần Chi Du giấu kín chuyện này, Trần Chỉ Dụ cũng đồng với với anh ta, nhưng không ngờ chuyện đã qua lâu vậy rồi mà còn bị đào ra.



Anh ta giận dữ hỏi Trần Chi Dụ: "Không phải cậu đã đồng ý giữ kín chuyện này cho tôi rồi hả? Vì sao cậu không tuân thủ lời hứa mà nói ra?"



Trần Chi Du nói: "Thanh niên tri thức Mạnh, trước đó tôi cũng không biết chuyện này, hai ngày trước cậu không cẩn thận nói ra nên tôi mới biết. Trước đó đồng chí Lưu Đại Năng đã tìm gà nhà mình khắp thôn, còn đến khu nhà ở của thanh niên trí thức tìm nhưng cậu không nói gì. Thanh niên tri thức Mạnh, trước đây cậu đã sai rồi. Vì bảo vệ tài sản của thôn dân nên tôi mới báo cáo lên trên. Cậu trộm tài sản của thôn dân vốn nên bị trừng phạt, cậu nên hối cải thôi."



Anh ta không thể thừa nhận đã biết chuyện này sớm, nếu không với tội biết mà không báo, bao che ăn trộm thì anh ta sẽ mat tư cách trở về lần này.



Mạnh Bân đột nhiên bật cười: "Người không vì mình, trời tru đất diệt, không nghĩ đến lão Trần tôi luôn tin tưởng cũng sẽ ích kỷ, không có nghĩa khí như vậy."



Trần Chi Dụ không nói gì, nói nhiều sai nhiều, đến điểm thì ngừng.



Tôn Văn Sơn nói: "Thanh niên tri thức Mạnh, chuyện này tôi sẽ báo cho cán bộ đại đội mấy cậu và thông báo với thôn dân bị mất gà kia để họ cùng xử lý."



Danh sách của nam thanh niên tri thức đã định xong, Đồng Kiến Tân ôm Trần Chi Dụ.



"Tốt quá, lão Trần cậu được về rồi."



"Kiến Tân, tiếp theo sẽ là cậu."



"Tôi sẽ cố gắng." Lúc này, Mạnh Ban thấy rất mắt mát, anh ta thấy không có chỗ dung thân nên xoay người rời khỏi khu nhà ở của thanh niên trí thức.



Tôn Văn Sơn nói: "Danh sách đã xác định xong, Trần Chi Dụ, Tống Anh Lan, hai người về chuẩn bị đi, ngày mai đến văn phòng thanh niên huyện làm thủ tục chuyển khẩu rồi lại về thành phố sau."



"Chờ đã." Tôn Văn Sơn chuẩn bị rời khỏi đây để đến khu nhà ở của thanh niên trí thức của đại đội khác thì Tham Như Ý ngăn ông ấy lại: "Đồng chí, ông đừng đi vội, danh sách trở về ở nữ thanh niên tri thức chỗ chúng tôi có vấn đề cần nhờ ông xử lý."



Tôn Văn Sơn nhíu mày: "Còn chuyện gì sao?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận