Về Quê Trước Năm 70, Tôi Dùng Không Gian Dọn Sạch Kẻ Thù

Chương 636: Vâng Lời Răm Rap 2

Mức độ lan rộng của nốt ruồi này có khi nào sắp rời khỏi cơ thể của cô ta không, kéo lấy không gian của cô ta cũng sắp rời theo luôn?



Cô ta cảm nhận được là không gian vẫn còn đang rất an toàn ở trên người cô ta, cô ta lại thở phào một hơi.



Khó khăn lắm cô ta mới có được một món vàng để dựa vào, bên trong đó còn có rất nhiều vật tư, cô ta thật sự không muốn mắt đi nó.



Lạc Tinh Nghiên bận rộn làm việc trong quán rượu đã mấy ngày trời, khó lắm mới được rảnh rỗi, định đến thị tran thăm bà Tần.



Cô lấy một ít điểm tâm nho nhỏ mình tự chế trong không gian ra, định đem đến nhà họ Tần.



Lúc cô đến nhà họ Tần, đúng lúc Tần Trân Trân cũng có ở nhà, Tần Trân Trân thấy cô thì lập tức hỏi: "Chắc anh họ viết thư cho chị rồi hả?"



Lạc Tĩnh Nghiên gật đầu, sau đó hỏi cô ấy: "Chắc Triệu quân cũng viết thư cho em rồi. "



Tần Trân Trân hơi ngượng ngùng nhưng vẫn gật đầu.



Lạc Tĩnh Nghiên nói: "Từ từ nuôi dưỡng tình cảm, chị coi trọng hai đứa. "



"Trong thư Triệu Quân nói anh ấy lại phải đi làm nhiệm vụ, đến chiến khu ở biến giới, chỉ sợ là một hai tháng nữa cũng không viết thư cho em được. "



Trong lòng của Lạc Tĩnh Nghiên thấy hơi nhói, vì cô nghĩ đến Tiết Ngạn Thần.



Triệu Quân và Tiết Ngạn Thần là bạn nối khố với nhau, Triệu Quân đi làm nhiệm vụ, chắc chắn không thể thiếu Tiết Ngạn Thần được.



Hơn nữa, chắc hẳn Tiết Ngạn Thần ra ngoài làm nhiệm vụ còn nhiều hơn cả Triệu Quân.



Nhưng Tiết Ngạn Thần không có nhắc đến chuyện này trong thư, anh là sợ cô lo lắng nên mới chọn không nói.



Nhiệm vụ của họ sẽ như thế nào, có nguy hiểm lắm không?



Cô hoàn toàn không biết được những điều này, chỉ có thể thầm cầu nguyện trong lòng cho Tiết Ngạn Thần được bình an vô sự quay về.



Tần Trần Trân xách một con cá từ trong bếp ra: "Chị dâu, dượng Hai của em ra sông câu cá, đưa cho nhà bọn em hai con, buổi trưa bọn em nấu cá ăn. Chị dâu, chị nấu cơm rất ngon, chị đến làm bếp chính đi, em hỗ trợ cho chị. "



"Được, mọi người muốn ăn món gì. ”



Bà Tần cười nói: "Bà thì thế nào cũng được, hai các con quyết định đi. "



Lạc Tĩnh Nghiên bàn bạc với Tần Trần Trân một lát, cuối cùng chọn làm món cá kho mà bà Tần thích ăn nhát.



Ăn cơm trưa xong, Lạc Tĩnh Nghiên lại trò chuyện với bà Tân cả buổi trời rồi mới chuẩn bị về lại đại đội.



Trong lúc cô đang tìm xe bò, khi đi đến một con hẻm, cô phát hiện ra một người đàn ông trung niên chừng năm mươi tuổi râu ria xồm xoàm, sau lưng ông ta còn đeo theo một cái túi, ánh mắt rất kỳ quặc, thỉnh thoảng còn liếc trái liếc phải dò xét, lo trước lo sau, giống như mọi giây mọi phút đều đang đề phòng người khác, bên cạnh đó, bước đi của ông ta trông cũng rất vội vã.



Nếu nói là bình thường thấy ai đó đeo túi cơ bản Lạc Tĩnh Nghiên sẽ không cảm thấy lạ, nhưng người đàn ông này lại thu hút sự chú ý của cô.



Dĩ nhiên không phải là người đàn ông đó thu hút cô, mà là đủ kiểu hành vi kỳ dị của ông ta và cái túi trên lưng ông ta.



Chiếc túi đó trông căng phông, nhưng Lạc Tinh Nghiên lại phát hiện thứ đồ trong túi ngọ nguậy, bình thường thì thứ có thể cử động được nếu không phải người thì chính là động vật.



Lạc Tĩnh Nghiên cảm thấy trên lưng ông ta đang đeo không có khả năng lớn lắm là động vật, nếu như là con nghé con hay là heo dê gì đó thì đã có thể nhìn thấy được tứ chi tay chân của nó bên ngoài túi, hoàn toàn khác với thứ mà cô đang nhìn thấy.



Nếu là những loại động vật như gà vịt thì đường nét sẽ khá rải rác.
Bạn cần đăng nhập để bình luận