Về Quê Trước Năm 70, Tôi Dùng Không Gian Dọn Sạch Kẻ Thù

Chương 109: Thu Hoạch Cao Lương 4

Vụ thu hoạch cao lương vẫn chưa bắt đầu, đã có nhiều thôn dân bắt đầu hướng về phía cao lương thèm nhỏ dãi.



Lạc Tĩnh Nghiên và Lạc Trường Thiên đều cõng chiếc gùi, cầm liềm, chuẩn bị cắt bông cao lương.



Thân cao lương ngọt bình thường tương đối thấp, Lạc Trường Thiên cũng có thể thu hoạch cao lương.



"Chị, thân cao lương này thật sự có thể ăn sao?"



"Dĩ nhiên, hôm nay em có thể ăn rồi." Loại cao lương ngọt ủ rượu này cũng được trồng trong không gian của cô.



Kiếp trước, nhà cô mở quán ăn có một thói quen, chỉ bán một loại rượu chính là Cung Đình Ngọc Dịch do nhà họ tự ủ.



Loại này chỉ bán trong quán ăn, sau khi khách mua cho dù uống bao nhiêu, đều không được mang rượu ra khỏi quán ăn, cũng chính là uống bao nhiêu mua bấy nhiêu, có thể mua số lượng lớn.



Thế này, để đảm bảo Cung Đình Ngọc Dịch sẽ không lưu truyền ra bên ngoài, ai muốn uống loại rượu này thì nhất định phải đến trong quán mới được, lúc uống rượu tất nhiên muốn ăn thức ăn, khi dùng bữa cũng sẽ muốn đến uống chút rượu, thông qua bán rượu thúc đây bán các món ăn, đồng thời, bán các món ăn cũng sẽ thúc đẩy bán rượu, tạo thành một mô hình bán hàng xúc tiến lẫn nhau.



Cách này là ba Lạc nghĩ ra, lúc đó Lạc Tinh Nghiên nói một cậu với ba cô, quả nhiên là người kinh doanh, một lòng nghĩ đến việc tối đa hóa lợi nhuận.



Dĩ nhiên, đây cũng là bản chất người kinh doanh, nếu không phải cầu lợi thì cũng không cần kinh doanh.



Khi thu hoạch cao lương không được phép ăn thân cao lương, chỉ khi hoàn thành xong nhiệm vụ thu hoạch, mới được phép ăn.



Cuối cùng cũng đến giờ tan làm vào buổi chiều, Lạc Tĩnh Nghiên và Lạc Trường Thiên đã sớm hoàn thành nhiệm vụ, kêu thành viên ghi điểm đến chắm điểm, sau khi ghi công điểm xong, tiểu đội trưởng nhặt bốn thân cao lương dày hơn cắt xuống bảo họ mang đi.



Trên đường, Lạc Tĩnh Nghiên lại cắt thân cao lương dài thành mấy đoạn ngắn, để cho Lạc Trường Thiên cầm ăn.



Dọc đường đi, họ nhìn thấy rất nhiều đứa trẻ cầm thân cao lương ngọt ăn, cũng có người lớn tay cầm cao lương ngọt, họ ăn với vẻ mặt đầy hạnh phúc, vô cùng vui sướng hưởng thụ món ngon không dễ gì có được.



Tri Thanh Điểm, những thanh niên tri thức mới cũ cũng đều cằm thân cao lương ngọt được phát trở về.



Đỗ Nghệ Nam ở ngoài đồng ghét bỏ những thân hoa màu đó, cô không cần, vứt bỏ.



Đợi khi cô về điểm đến thanh niên tri thức, nhìn thấy những thanh niên tri thức khác ở đây đều cam thân cao lương, khinh thường nói một câu: "Giống như bị quỷ đói tám trăm năm đầu thai vậy, chưa từng ăn thứ gì ngon, nên thân hoa màu cũng ăn ngon như vậy sao?"



Lời này, lập tức khơi dậy bất mãn của những người khác.



Lưu Tuệ Phương không ưa nhất cô: "Cô đừng nghĩ nhà bọn cô có hai thứ tiền do bẩn, thì cô cảm thấy mình tuyệt vời lắm, chúng tôi không ăn của cô không uống của cô, nên cô ít beep beep cho tôi."



Sắc mặt Đỗ Nghệ Nam nhanh chóng tái nhợt, lúc này, Tống Anh Lan đến, trông như thể là người hòa giải nhưng thực tế có mục đích khác.



"Thanh niên Đỗ à, Tuệ Phương cô ấy vẫn luôn miệng lưỡi đao tâm đậu phụ, cô ấy không có ác ý, em đừng để trong lòng." Cô kéo Đỗ Nghệ Nam qua một bên, nói: "Nhà có tiền chắc chắn là chuyện tốt, ai không muốn sống một cuộc sống giàu có, em không biết, điều kiện nhà Tuệ Phương không tốt, đã quen với cuộc sống khó khăn từ khi còn nhỏ, em đừng so đo với cô ấy."



"Cho nên, cô ấy thấy tôi quá tốt, trong lòng cô ấy cảm thấy khó chịu sao?" Cơn giận của Đỗ Nghệ Nam lại nổi bị khơi lên: "Cô ấy, cô ay đơn thuần chính là không ăn được quả nho thì nói quả nho chua, ghen tl với tôi. "



ebookshop.vn - ebook truyện giá rẻ
Bạn cần đăng nhập để bình luận