Về Quê Trước Năm 70, Tôi Dùng Không Gian Dọn Sạch Kẻ Thù

Chương 1005: Báo Thù Khó Chịu 2

Trong bệnh viện, Lạc Tĩnh Nghiên vẫn chờ hai bé con đáng yêu trở về, trong hành lang tối đen như mực, Hắc Hỗ truyền âm với cô, nói cho cô biết chúng đã về, bảo cô ra thu chúng nó vào không gian đi.



Không lâu sau Trương Minh và Trần Kinh được đưa tới, hai tiếng sau, Trần Kinh được băng bó vết thương rồi bị đưa về phòng giam giam lại.



Bởi vì thương thế quá nặng nên Trương Minh ở lại bệnh viện, bác sĩ tuyên bố anh ta sẽ mù, lại thêm hai chân tàn phế, không còn cơ hội đứng lên nữa, còn về chức năng sinh sản thì đừng mong có thể khôi phục lại bình thường, có thể bài tiết nước tiểu bình thường đã là không tệ rồi, mặt anh ta bị hủy dung về sau ra ngoài e là sẽ dọa trẻ con sợ chết khiếp, bị trẻ con coi như yêu quái mà đuổi đánh.



Bác sĩ trị thương cho anh ta liên tục thở dài: "Nơi con mèo rừng tấn công rất đặc biệt, sức chiến đấu của nó cũng đủ mạnh, đến cả quán quân của chúng ta cũng không phải đối thủ"



Nếu không phải không tin trên đời này có yêu quái, anh ta đã cho rằng đây là mèo rừng thành tinh.



"Có thể là mèo rừng mạnh hơn chút, đám súc sinh này không có chút nhân tính nào, nó sẽ không nể tình bắt kỳ ai."



Sáng sớm ngày hôm sau, lãnh đạo trong bộ đội biết lý do Trương Minh và Trần Kinh bị thương thì đều lo lắng sợ con mèo rừng điên cuồng kia sẽ làm những người khác trong đội bị thương, nhất là phụ nữ, người già và trẻ nhỏ ở khu gia quyến, thế là họ để chiến sĩ dán thông báo mèo rừng xuống núi cắn người ở khắp nơi trong quân khu, nhắc nhở mọi người cần thận mèo rừng.



Cho dù chiến sĩ huấn luyện trong thời gian dài, hiểu rõ sức chiến đấu mạnh mẽ của mèo rừng cũng thấy sợ hãi, những người thân trong đại viện lại càng sợ hơn, mọi người đều quyết định trời vừa tối họ sẽ đóng cửa lại ngay, đêm đến tuyệt đối không ra khỏi cửa, không thể để mèo rừng có cơ hội tấn công mình, nhà có trẻ con thì phải trông nom cẩn thận, không thể để chúng tiếp cận mèo rừng, đến cả mèo nhà cũng không cho bọn nhỏ tiếp xúc.



Buổi chiều, bên ngoài có một đám người gồm Tư lệnh quân đoàn Lư, sư đoàn trưởng Lý lẫn chính ủy quân khu, sư đoàn tưởng và cả Trương Kim Phương, phía sau còn có hai chiến sĩ khiêng súng tới.



Lạc Tĩnh Nghiên thấy họ kéo nhau ùn ùn tới đây chắc chắn là vì "án oan" của Tiết Ngạn Thân rồi.



Mấy người phía trước đi vào phòng bệnh, Trương Kim Phượng thấy Lạc Tĩnh Nghiên thì kinh ngạc.



Bé ngoan, sao cô gái như tiên nữ lại ở chỗ này.



Cô ta nhìn Tiết Ngạn Thần trên giường bệnh theo bản năng, thấy Lạc Tĩnh Nghiên ngồi trước giường bệnh của Tiết Ngạn Thần, cô ta đoán chắc hai người này không phải có quan hệ yêu đương thật đâu nhỉ.



Đầu óc cô ta kẹt lại hai giây rồi khôi phục tinh thần.



Hôm nay cô ta đến đây có nhiệm vụ trong người, không thể phân tâm, nhất định phải làm tốt nhiệm vụ của mình mới được.



Không đợi những người khác mở miệng, cô ta đã bắt đầu phần diễn, cô ta nặn ra vài giọt nước mắt sau đó gào lên, nhào về phía Tiết Ngạn Thần trên giường bệnh.



"Ôi trời, anh là đồ đánh chém ngàn đao, anh là đồ vô trách nhiệm, anh lừa tôi khổ quá mà. Anh nói đi, đứa bé tôi mang thai trong bụng của anh thì phải làm sao bây giờ?”



Trương Kim Phượng khóc lóc lao tới, thế nhưng chưa đến gần giường bệnh Tiết Ngạn Thần đã bị Lạc Tĩnh Nghiên túm được cỗ tay, lạnh lùng cảnh cáo: "Cô diễn không giống lắm."



Trương Kim Phượng còn định nói mình diễn rất giống rồi nhưng chợt nhận ra đối phương đang lừa cô ta, nham hiểm thật.
Bạn cần đăng nhập để bình luận