Về Quê Trước Năm 70, Tôi Dùng Không Gian Dọn Sạch Kẻ Thù

Chương 764: Bị Đem Lên Núi 2

Quên đi, dù sao đã tiến vào bên trong sào huyệt của bọn cướp này, xung quanh bên cạnh nơi nào cũng toàn đàn ông thối, cô ta đưa ra kết luận từ lời của Hỗ Tử và Báo Tử, đoán chừng ở nơi này bọn côn đồ là chiếm đa số, cũng có thể tất cả đều là du côn hết, ở vào hoàn cảnh như vậy, thân thể khó lòng được đảm bảo.



"Được rồi, dù sao đã rơi vào tay máy anh, mấy anh nói như nào thì là như thế, tôi nghe hết, được chưa?”



"Lúc này mới đúng”



Qua mấy giờ sau, Hỗ Tử rời đi trước, khi trở về, nói với Lý Hồng Anh: "Đại ca kêu bọn tôi đem cô qua bên đó, tôi sẽ thả cô ra, sau đó cô đi theo chúng tôi."



Lý Hồng Anh cũng rất thuận theo, Hỗ Tử cởi bỏ dây thừng ở chân cho cô ta, nhất thời khiến cô ta cảm nhận được cổ chân nhẹ nhõm, lại cử động cổ chân một chút, đại khái là bởi vì thời gian bị trói quá dài, tạo thành vài vết bam ứ đọng, nhưng mà, không trở ngại đến việc đi đường.



Hỗ Tử và Báo Tử hai người một trái một phải, thời thời khắc khắc đều nhìn chằm chằm cô ta, cô ta cũng ngoan ngoan đi theo hai người bọn họ ra ngoài.



Ra tới cửa, một trận gió lạnh thổi qua, có gió lướt qua khiến cô ta càng thêm tỉnh táo. Cô ta nhìn quanh bốn phía một chút, mặc dù xung quanh tối đen như mực, vẫn có thể thấy rõ cái bóng mờ nhạt của dãy núi bên cạnh, trùng trùng điệp điệp, giữa đêm trông giống hệt một con thú lớn, dữ tợn đáng sợ.



Bau trời đêm tối đen không gợn một ánh sao, chắc hẳn trời nhiều mây.



Thời tiết như vậy, càng phủ lên nơi này một hơi thở sợ hãi ám ảnh.



Lý Hồng Anh không biết là bởi vì sợ sệt, hay là bởi vì cổ chân đau, đi có hơi chậm, Hỗ Tử lo cô ta tính giở mánh khóe, mới nhắc nhở bên tai:



"Tôi cảnh cáo cô chút, đừng quên lời tôi nói với cô lúc trước, tốt nhất là cô biết điều, có hai bọn tôi canh giữ, cô không trốn thoát được đâu. Không muốn chịu nỗi khổ da thịt, thì đừng có ý chạy trốn.



Hai người họ gần như kẹp Lý Hồng Anh ở giữa, chỉ cần Lý Hồng Anh có một chút ý định chạy trốn, họ sẽ lập tức ra tay ngăn lại, trừ khi Lý Hồng Anh mọc cánh, bằng không chẳng có khả năng nào đào thoát được.



Theo thời gian trôi qua, cùng với sự thích ứng tâm lý, lúc này nội tâm Lý Hồng Anh đã không còn kháng cự như ban đầu nữa, cô ta cũng biết giờ mình tuyệt đối không thể chạy được, nếu không trốn thoát được còn có thể bị hành hung, cần gì phải làm chuyện dư thừa, làm ra hành động phản kháng?



Cô ta gật gật đầu: "Các anh chẳng cần lo lắng, tôi sẽ không tron đâu, kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, biết rõ không trốn thoát được còn cố trốn, không phải để tôi bị các anh bắt lại, tự làm tội chính mình à?”



Hổ Tử nheo mắt, sợ Lý Hồng Anh nói như vậy là dùng ke lấy lùi làm tiến, để bọn họ lơi lỏng cảnh giác, sau đó nhân cơ hội mà chạy trốn.



"Mặc kệ là cô nói thật hay nói dối, cô không trốn thoát được đâu.”



"Tôi biết rồi biết rồi, sẽ không trốn đâu." Rất nhanh bọn họ đã đi tới bên ngoài cửa phòng Trần Kim Long.



Cách cửa phòng còn khoảng năm mét, Hỗ Tử và Báo Tử rất ăn ý đồng thời dừng bước, bản thân Lý Hồng Anh rất kháng cự căn phòng kia, thấy Hỗ Tử và Báo Tử dừng lại, cô cũng lập tức dừng lại.



Cô ta liếc mắt nhìn căn phòng trước mắt, cửa phòng đóng chặt, bên trong ánh nến chớp động, không biết người trong phòng rốt cuộc có diện mạo và tính cách ra Sao.



Lúc này, cô ta cầu nguyện trong lòng hy vọng vẻ ngoài đối phương đừng xấu quá, tính tình cũng đừng tệ quá.
Bạn cần đăng nhập để bình luận