Về Quê Trước Năm 70, Tôi Dùng Không Gian Dọn Sạch Kẻ Thù

Chương 260: Quyết Định 5

Cô ta nhặt lương thực trên mặt đất lên rồi cho vào không gian sau đó cô ta mang theo một túi lương thực khác đến nhà bà nội Trương.



Cô ta thể hiện tình cảm chân thành trước mặt bà nội trương, bà nội Trương không từ chối.



Hơn nữa bà ấy còn kéo tay Trang Phi Phỉ: "Cô gái tốt, chúng ta mới gặp nhau lần đầu sao cháu lại đối xử tốt với bà như vậy, bà không biết làm gì để trả ơn cháu. Nhà bà là người của thôn này nhưng trong nhà chỉ còn mỗi mình bà, bởi vì bà không có nhà nên đại đội mới sắp xếp cho bà ở đây. Những năm qua vì không có ai chăm sóc nên cơ thể phát sinh nhiều bệnh tật, đến bệnh viện khám bệnh thì bác sĩ nói phải tốn vài trăm đồng mới có thể khá hơn nhưng bà làm gì có tiền, ăn một bữa cơm còn là cả vấn đề. Cô gái, cháu là người tốt, có tắm lòng Bồ Tát nên nếu đã là người tốt thì cháu giúp đến cùng đi, cháu đi cùng bà đến bệnh viện khám bệnh để tìm ra nguồn cơn căn bệnh cũ của bà, cứ về đêm là bà lại bị ho rồi còn bị đau chân nữa, bà vô cùng khó chịu.”



Lúc này Trang Phỉ Phỉ mới biết bà lão mà cô ta đang tiếp tế không phải là một ông lớn an danh nào đó mà chỉ là một bà già quê mùa vô dụng.



Ngay lập tức cô ta cảm thấy hối hận vì đã đến thăm bà ấy, cô ta đứng dậy từ chối: "Bà ơi, thật ra cháu cũng không có nhiều tiền nên không giúp bà được."



Trước khi bỏ đi cô ta còn lấy lại túi lương thực đã tặng cho bà nội Trương: "Bà ơi, đột nhiên cháu nhớ ra nhà cháu cũng không còn nhiều lương thực nên cháu mang chỗ lương thực này đi đây ạ."



Những người không giúp ích được gì cho cô ta thì một ngụm nước cũng là lãng phí.



Bà nội Trương nhổ nước bọt sau lưng cô ta: "Vô sự hiến ân cần, không gian cũng là trộm."



Chỉ bằng một chiêu mà bà ấy đã hoàn toàn nhìn ra được bản chất con người của Trang Phi Phỉ, sau khi cô ta bỏ đi thì bà nội Trang đã đi sang kể hết mọi chuyện cho ba mẹ Lạc nghe.



"Hôm nay thanh niên trí thức Trang cũng đến gặp bác rồi còn muốn cho bác lương thực, bác nói bác chỉ là bà già cô độc trong thôn này lại còn có bệnh phải tốn nhiều tiền lắm mới có thể chữa khỏi, bác nói bác không có tiền nên muốn cô ta trả tiền chữa bệnh cho bác nhưng cô ta lập tức từ chối lại còn lấy túi lương thực đã cho bác đi. Mới thử cô ta như vậy thôi mà cô ta đã lộ đuôi cáo rồi, thật sự cô ta không hề thành tâm giúp đỡ chúng ta chút nào. Bác nghĩ nguồn gốc của cô ta không đơn giản, rõ ràng là cô ta tiếp cận chúng ta có mục đích, sau khi biết bác vô dụng thì cô ta hoàn toàn không quan tâm đến bác nữa. May mà các con nhắc nhở bác trước nếu không khi cô ta tặng lương thực cho bác thì bác đã nghĩ cô ta là người tốt rồi."



Bà ấy một thân một mình và không quen biết Trang Phỉ Phi, cũng không biết rốt cuộc Trang Phi Phỉ là người nào.



Mẹ Lạc nói: "Cô ta cũng mang lương thực đến cho chúng con nhưng chúng con sống chết không nhận nên đã trả lại cho cô ta. May mà Tĩnh Nghiên cũng sống ở Tri Thanh Điểm cùng cô ta nên hiểu rõ con người của cô ta, bằng không chúng con cũng đã xem cô ta là người tốt rồi."



"Còn không phải sao? Loại người này ngoài mặt tươi cười, ai biết được sau lưng có đâm cho người ta một dao không.” "Dù bắt luận thế nào cũng phải tránh xa loại người này, mặc dù chúng ta sống ở đây có khó khăn nhưng tốt xấu gì cũng ổn định, nếu không có gì xảy ra thì sau này cũng không có sóng to gió lớn gì nữa đâu, nhưng nếu không cẩn thận bị người ta lợi dụng thì sẽ rơi vào tình cảnh tôi tệ hơn."



Ba Lạc nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận