Về Quê Trước Năm 70, Tôi Dùng Không Gian Dọn Sạch Kẻ Thù

Chương 134: Thịt Gà Lôi. 2

sạch, những chiếc lá rụng trên



mặt đất đã tạo thêm một lớp dày.



Hắc Hồ không bao lâu đã chạy mắt dạng, một lát sau lại chạy trở lại.



"Chủ nhân, bên kia có heo rừng."



"Được, Hắc Hồ, em máu dẫn chị đi."



Mèo con đứng yên tại chỗ không nhúc nhích: "Chủ nhân, em nói cho chị là muốn cho chị nhanh chóng chạy đến, chẳng lẽ chị muốn đến bắt heo rừng sao?"



"Đó là tất nhiên, thật khó gặp phải mổ con heo rừng, không thể để nó chạy mắt."



"Nhưng, chủ nhân, chị có công cụ bắt heo rừng sao?"



Ngay sau đó Lạc Tĩnh Nghiên lấy ra một cây cung tên hiện đại từ phòng công cụ trong không gian: "Dùng cái này đã có thể."



"Vâng, chủ nhân.”



Hắc H6 lập tức dẫn cô đi tìm heo rừng, sau khi xác định vị trí của heo rừng, Lạc Tĩnh Nghiên gương cung lắp tên, vèo, mũi tên bay ra, đâm vào đại động mạch nơi cổ của heo rừng, đầu mũi tên đâm vào trong cổ heo rừng, máu heo rừng theo cán mũi tên xì ra, Lạc Tĩnh Nghiên lại bắn thêm một mũi tên, heo rừng đó vùng vẫy vài cái, liền té xuống đắt bất động. Lạc Tĩnh Nghiên vội chạy đến, đưa tay chạm vào heo rừng, heo rừng liền được đưa vào trong không gian của cô.



Hắc Hỗ chạy đến, phe phẩy đuôi mèo: "Chủ nhân, làm thịt ăn."



"Biết, cũng biết em them ăn thịt nhất."



Mèo con lại chạy về phía trước biến mắt không dấu vết, mấy phút sau trở lại "Chủ nhân, có gà rừng.”



"Đi, đi bắt nó."



Lạc Tĩnh Nghiên lại bắt một con gà rừng, trước tiên để gà rừng vào không gian, lát nữa khi xuống núi lại lấy ra đem về ham ăn.



Một người một mèo tùy ý chạy hết nửa giờ hết trên núi, Lạc Tĩnh Nghiên chuẩn bị xuống núi.



Đến cửa thôn, cô lấy gà rừng ra, một tay nhắc gà rừng, một tay ôm Hắc Hỗ, trở về Tri Thanh Điểm.



Các thanh niên bởi vì chưa ăn được thịt, lại bị bí thư chi bộ phê bình giáo dục, tâm trạng đều không tốt, bầu không khí Tri Thanh Điểm trà đầy ngột ngạt.



Họ thấy Lạc Tĩnh Nghiên xách một con gà rừng trở về, lại ngưỡng mộ không thôi.



Cũng than thầm bản lĩnh Lạc Tĩnh Nghiên lớn, ban đầu nếu không tách Lạc Tĩnh Nghiên thì tốt biết bao nhiêu.



Đồng Kiến Tân nói: Sao chúng ta không nghĩ đến lên núi săn thú.” Trần Chi Du nói: "Lên núi săn thú quá nguy hiểm, chúng ta vẫn nên chờ thời điểm trong thôn tổ chức đi săn tập thể rồi lại đi."



Đồng Kiến Tân suy nghĩ, đè nén con sâu thèm ăn trong bụng đã sớm tràn lan: "Được rồi."



Lạc Tĩnh Nghiên nhổ lông gà rừng me bụng moi ruột, cắt thành miếng nhỏ, lấy ra hương liệu thiên nhiên dùng để ham gà từ trong không gian, thả vào một chén nhỏ, lấy ra thêm nắm trà tân và khoai tây, chuẩn bị hầm cùng thịt gà.



Sau khi Lạc Trường Thiên tan họ trở về, để cặp sách xuống, đi nhóm lửa ngay.



"Chị, tách khỏi họ thật tốt, ngày nào chúng ta cũng có thể được ăn thịt." "Đợi sang năm sau khi chúng ta dọn ra ngoài, có thể sẽ tốt hơn so với bây giờ.”



Hắc Ho vì ăn thịt, đã không thể chờ đợi, ngồi canh giữ bên bệ bếp.



Lạc Trường Thiên thấy nó, rất ngạc nhiên: "Chị, mèo lấy ở đâu vậy?"



"Hôm nay ởi lên núi, nhặt được ở trên núi."



Lạc Trường Thiên đưa tay xoa đầu Hắc Hỗ, mèo con rất biết điều không tránh né chút nào, còn dùng đầu nhỏ lòng bàn tay cọ cậu: "Meo meo meo."



Lạc Trường Thiên vô cùng thích nó, dứt khoát ôm nó vào lòng.



Thịt gà rừng tương đối khó ham, trước tiên dùng lửa lớn, sau đó chuyển sang dùng lửa nhỏ, hằm một giờ mới ra nồi.



Hai người một mèo đã tiêu diệt xong một con gà rừng.



Hai ngày sau, bà mai trong thôn dẫn theo Hồ Tam Cường và thim Hồ đến Tri Thanh Điểm.



Hồ Tam Cường mặc một bộ Tôn Trung Sơn mới toanh, có vẻ như đã được chú tâm ăn mặc.



Họ không biết Lạc Tĩnh Nghiên không còn sống chung với những thanh niên nữ đó nữa, bà mai đến trước nhà tập thể nữ, Tống Anh Lan nói có bà rằng Lạc Tĩnh Nghiên đang ở trong ngôi nhà độc lập đó, họ liền qua bên đó tìm Lạc Tĩnh Nghiên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận