Về Quê Trước Năm 70, Tôi Dùng Không Gian Dọn Sạch Kẻ Thù

Chương 393: Am Muu Của Tổ Chức Phản Động 2

Chỗ bị thương ở bụng trái của anh tương đối lệch về bên mép, vì vậy mới có thể tránh được chỗ hiểm.



Bác sĩ đã quấn băng gạc cho chỗ bị thương của anh rồi, trên miếng gạc màu trắng rất sạch sẽ, không có dấu vết chảy máu. Cô cảm thấy rất yên tâm, chuẩn bị đắp chăn lại. Nhưng trong lúc vô tình lại phát hiện những vết sẹo với mức độ nông sâu khác nhau phân bố ở những chỗ khác trên người anh, có vết thương do dao, có vết thương do súng, còn có một số vết thương, có lẽ là bị bom nổ. Những vết thương này của anh nhất định là lưu lại trên chiến trường lúc trước.



Đại khái là do Tiết Ngạn Thần phát giác được ánh mắt của cô, nên hỏi rằng: "Nhìn thấy những vết sẹo đó không sợ sao?"



"Hả?" Lạc Tĩnh Nghiên phản ứng lại rất nhanh, mỉm cười nói với anh: "Chúng nó đều rất xinh đẹp."



Người đàn ông cũng cười nói: "Nếu như muốn nhìn chỗ nào đó, thì chỉ cần là trong phạm vi cho phép, em đều có thể nhìn nhiều một chút."



"Không xem đâu, hiện tại anh là người bị thương, sự an toàn của anh quan trọng nhất, không thể phơi anh mãi được." Cô lại kéo chăn lên một lần nữa. "Vậy đợi anh khỏi lại nhìn."



Lạc Tĩnh Nghiên khống chế suy nghĩ rục rịch ngóc đầu dậy trong lòng: “Nói sau đi."



Sau khi Triệu Quân được đưa đến bệnh viện, cũng được cứu chữa kịp thời, không có nguy hiểm tính mạng, cũng không có rủi ro tàn tật, nói một cách tổng thẻ, thì vấn đề không lớn.



Mãi đến chạng vạng, bên chỗ công an mới có người đến, là Trình Thiên Minh và hai công an khác.



Bọn họ đi phòng bệnh của Tiết Ngạn Thần trước, Trình Thiên Minh nhìn thấy Lạc Tĩnh Nghiên cũng ở đây. Trước tiên anh ta hỏi thăm tình hình vết thương của Tiết Ngạn Thần một chút, hơn nữa gửi lời thăm hỏi, sau đó mới nói với Lạc Tĩnh Nghiên rằng: "Có quần chúng nói, có một đồng chí nữ không màng nguy hiểm, dùng gậy gỗ đập hai tên phản động hôn mê, đồng chí nữ đó không phải là cô đó chứ?”



Tuy rằng là câu nghi vấn, nhưng giọng điệu của Trình Thiên Minh lại là khẳng định.



Lạc Tĩnh Nghiên là đồng chí nữ dũng cảm và mưu trí nhất mà anh ta từng gặp.



Lạc Tĩnh Nghiên gật đầu: "Chính là tôi."



Trình Thiên Minh lại dựng ngón tay cái với cô lần nữa: "Không đơn giản! Lợi hại!"



Nhưng lần này anh ta không nhắc đến chuyện muốn Lạc Tĩnh Nghiên gia nhập Đội phối hợp phòng ngự của bọn họ nữa, bởi vì anh ta sợ sẽ bị cô từ chối lần nữa, thật sự quá đáng tiếc.



Trình Thiên Minh nói: "Đã gặng hỏi rõ ràng rồi, bốn người đó đều là phần tử khủng bố đi từ biên giới qua đây. Mục đích của bọn họ là gây ra náo loạn, để sát hại những người vô tội, tăng thêm phiền phức cho quốc gia. Bọn họ giết người làm người khác bị thương chỉ là một phương diện, chủ yếu vẫn là muốn đả kích tinh thần của người dân nước ta. Lần này đủ để tạo nên sự chắn động trong phạm vi toàn quốc. Nếu như bọn họ lại chế tạo may cuộc hỗn loạn giống như vay ở những địa phương khác. Vậy thì quốc gia của chúng ta rất có thể sẽ rơi vào cục diện người người đều gặp nguy hiểm. Tình huống này là một loại đả kích đối với bản thân quốc gia chúng ta. Đồng thời, chương trình truyền hình và báo chí trên quốc tế cũng sẽ lợi dụng sự kiện này, mượn đề tài để khai triển, chế tạo dư luận để chê bai hạ thấp quốc gia của chúng ta. Từ đó khiến cho những nước lớn khác tìm đủ mọi lý do để ngăn cắm chúng ta trên các phương diện. Như thế thì, tình của của chúng ta sẽ càng trở nên gian nan. May mà nhờ mọi người ngăn chặn sự kiện lần này kịp thời. Nếu không thì, không chỉ sẽ gây ra số người thương vong càng nhiều, tổn thất về các phương diện khác cũng sẽ không thể lường được."
Bạn cần đăng nhập để bình luận