Về Quê Trước Năm 70, Tôi Dùng Không Gian Dọn Sạch Kẻ Thù

Chương 165: Mục Tiêu Mới 2

Người đàn bà kéo tóc Tống Anh Lan, lôi cô ta xuống khỏi giường: "DT nhỏ, con nhỏ lẳng lơ, hồ ly tỉnh, có khuôn mặt giỏi quyến rũ người khác, ÿ mình trẻ tuổi thì đến chỗ này để lang lơ, hôm nay bà phải đập nát mặt hồ ly của mày."



Bốp bốp bốp, lại một tràng bạt tai nữa, Tống Anh Lan cảm thấy mặt mình thật sự sắp bị đập nát.



Cô ta quỳ xuống khóc lóc cầu xin tha thứ: "Bỏ qua cho tôi đi, sau này tôi không dám nữa, không dám nữa."



"Bỏ qua cho mày? Mày càng xin tha, bà càng muốn đánh, bà đánh chết mày cái hồ ly đê tiện không biết xấu hỗ."



Tiếp đó, lại bắt đầu đánh đấm.



Cuối cùng, khắp người Tống Anh Lan bị bà ta đánh cho bam tím, mặt cũng bị thương, người đàn bà hoàn toàn biết kiềm chế, bà ta cũng sợ làm lớn chuyện này sẽ ảnh hưởng đến chức quan của chồng bà ta, tạm thời bỏ qua cho Tống Anh Lan.



"Bà nói cho mày, tiện nhân, sau này đàng hoàng cho bà, nếu để bà phát hiện mày lại quyến rũ chồng bà, bà sẽ dạy dỗ ác liệt hơn lần này."



"Tôi biết, tôi sẽ không có nữa, sẽ không nữa." Tống Anh Lan vội vàng đảm bảo.



Chờ sau khi cô ta trở lại khu nhà ở của thanh niên trí thức, trời cũng đã tối, lúc cô ta trở lại đều che mặt, sợ người khác nhìn thấy cô ta bị thương.



Cô ta không có chỗ nào để đi ngoài khu nhà ở của thanh niên trí thức, chỉ có thể nhắm mắt đi vào.



Hiện tại cô ta mới kiếm được ba mươi đồng, chưa đủ cho nhà Lưu Mạch Sinh, sau này phải làm sao đây?



Trong nhà tập thể thắp sáng một ngọn đèn dầu, ánh đèn không quá sáng, nhưng mọi người vẫn thấy được vết thương trên mặt cô ta.



Đỗ Nghệ Nam ngạc nhiên hỏi: "Thanh niên trí thức Tống, mặt chị sao thế?" Sắc mặt Tống Anh Lan cực kỳ khó coi: "Chị ở trên núi vô tình vắt té, dập đầu đụng trúng."



Đỗ Nghệ Nam cố ý sát lại gần mặt cô ta quan sát: "Ơ, thanh niên trí thức Tống, tôi thấy không giống như đập phải, không phải bị người ta đánh chứ?”



Tống Anh Lan trừng mắt với cô ta, bản thân và cô ta không thù không oán, sao cô ta phải vạch trần chuyện của mình chứ.



"Thanh niên trí thức Đỗ, em nghĩ nhiều rồi, chị bị dập đầu trúng, không có ai đánh chị."



Thâm Như Ý: "Anh Lan, nếu cô có chuyện gì khó xử thì nói, bọn tôi nhất định sẽ giải quyết giúp cho cô." Để tránh cô ta ra ngoài làm mắt mặt nhóm thanh niên trí thức. "Không, không khó xử." Cô ta nói cô ta thiếu tiền, mấy người bọn họ sẽ giúp cô ta chắc?



Sau đó, Tống Anh Lan chui vào chăn, dùng chăn che mặt không nói chuyện.



Sáng sớm, Lạc Tĩnh Nghiên và Lạc Trường Thiên ở bên này ăn cơm, nghe được bên cạnh truyền tới tiếng tranh chấp.



"Thanh niên trí thức Phương, anh ăn của anh là được, không cần gắp thức ăn cho tôi, tôi có thể gắp."



“Thanh niên trí thức Giang, cô là đồng chí nữ, tôi chỉ muốn chiếu cố cô. Thật xin lỗi, có thể là cách làm của tôi không đúng, sau này tôi sẽ không vậy nữa." Lạc Tĩnh Nghiên vừa nghe đã biết xảy ra chuyện gì, Phương Chí Viễn kẻ biến thái này, đã làm chuyện đó với Đỗ Nghệ Nam, còn muốn trêu chọc Giang Mãn Nguyệt.



Sau khi ăn xong, Giang Mãn Nguyệt tới tìm Lạc Tĩnh Nghiên, cô ấy rất hâm mộ Lạc Tĩnh Nghiên: "Tĩnh Nghiên, cậu có thể chuyển ra ngoài thật tốt, ở chung với đám thanh niên trí thức, mỗi ngày đến sắp chết, cãi nhau ầm ï."



Lạc Tĩnh Nghiên trêu: "Cậu còn không muốn hả? Có người quan tâm gắp thức ăn cho cậu, đãi ngộ cậu không tệ.”



Giang Mãn Nguyệt lắc cánh tay cô.



"Iĩnh Nghiên, cậu đừng cười mình, mình muốn nói thanh niên trí thức Phương này không đúng mực gì có, mình và anh ta chả có quan hệ gì, vừa gặp mấy ngày nay đã đòi làm việc giúp mình, hôm nay còn gắp thức ăn cho mình, mình cần anh ta chắc."



"Thanh niên trí thức Phương không phải thích cậu chứ?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận