Về Quê Trước Năm 70, Tôi Dùng Không Gian Dọn Sạch Kẻ Thù

Chương 862: Trở Lại Kinh Đô 2

Mẹ Lạc vốn im lặng bấy lâu nay cuối cùng cũng không nhịn được, ôm chặt con gái vào lòng, nước mắt không kìm được mà chảy xuống.



Ba Lạc thực sự không thể nhịn được nữa, nhưng ông ấy đã kìm nước mắt, an ủi hai mẹ con: "Được rồi, được rồi, kết hôn là chuyện tốt, đừng làm họ khóc." Ông ấy vỗ nhẹ lên vai mẹ Lạc và nói: "Đứa nhỏ này phải đến sang năm mới lấy chồng, chúng ta còn có thể có nửa năm ở bên con gái."



Mẹ Lạc gật đầu: "Mẹ biết con gái sớm muộn gì cũng lấy chồng và rời xa chúng ta, nhưng mẹ không thể kiềm chế được."



"Mẹ, con cũng không nỡ rời xa mẹ."



Nhìn thấy cảnh tượng này, Tiết Ngạn Thần không thể nói được gì, chỉ có thể đờ đẫn đứng sang một bên.



Lạc Tĩnh Nghiên lau nước mắt cho mẹ: "Mẹ đừng khóc. Nếu mẹ không thể chịu được, con sẽ không lấy chồng nữa."



Người đàn ông do đẫn bên cạnh lập tức trở nên đen mặt.



Mẹ Lạc nghe được lời nói của con gái và nhìn thấy vẻ mặt của con re tương lai, hai người đã khiến bà ấy bật cười.



"Dù sao không thể chỉ vì điều này mà con không kết hôn được." Bà ấy đặt tay con gái và con rễ tương lai vào nhau, nói với Tiết Ngạn Thần: "Vì con đã bàn chuyện hôn nhân rồi, mẹ, với tư cách là một người mẹ, ta không thể phản đối con được, ta biết con là đứa trẻ tốt, chúng ta yên tâm giao Tĩnh Nghiên cho con.”



"Ba, mẹ. Cảm ơn ba mẹ đã tin tưởng con. Con lấy đức tin thề rằng con sẽ một lòng với Tĩnh Nghiên cả đời cho đến chết!"



Anh dùng tay trái đặt bàn tay nhỏ bé của Lạc Tĩnh Nghiên vào lòng bàn tay mình, nắm chặt lại.



Lạc Tĩnh Nghiên liếc nhìn anh, mim môi mỉm cười.



Cuối cùng, mẹ Lạc nhớ ra điều gì đó, Tĩnh Nghiên, mẹ còn có chuyện muốn nói với con, con hãy đi cùng mẹ.”



"Được thôi mẹ."



Mẹ Lạc đưa Lạc Tĩnh Nghiên đi, Tiết Ngạn Thần không biết hai mẹ con muốn nói gì, trong lòng có chút lo lắng, sợ mẹ vợ đột nhiên hối hận không cho Lạc Tĩnh Nghiên gả cho mình.



Mẹ Lạc kéo Lạc Tinh Nghiên vào phòng sau.



"Mẹ, mẹ muốn nói gì với con?"



Mẹ Lạc kéo Lạc Tinh Nghiên ngồi xuống mép giường, mẹ Lạc giúp con gái vén những lọn tóc trên trán ra sau tai.



Sau đó bà ấy nói: "Con gái, mẹ biết con và Ngạn Thần đã chọn nhau, nhưng có một điều mẹ phải nói với con, Ngạn Thần mỗi lần đến đều sẽ ở chỗ con, con gái nhất định phải tự bảo vệ mình, con biết không? ?



Mẹ không phải nói Ngạn Thần không đáng tin cậy, mẹ chỉ lo lắng các con tuổi trẻ dễ xúc động, nếu vượt quá giới hạn, con gái sẽ dễ bị chịu thiệt hơn. Lỡ như? Mẹ đang nói nếu con có thai thì sẽ có ảnh hưởng tới cả hai con. ."



"Mẹ ơi, con biết chúng con sẽ không làm điều gì như vậy trước khi kết hôn."



"Được rồi, con phải kiểm soát nó."



"Con hiểu rồi, mẹ."



Tiết Ngạn Thần và Lạc Tĩnh Nghiên bước ra khỏi chuồng bò, Tiết Ngạn Thần vẫn đang thắc mắc mẹ Lạc đã nói gì với Lạc Tĩnh Nghiên.



"Không phải mẹ đã đổi ý với chuyện chúng ta kết hôn chứ?"



"Không."



"Vậy anh có thể yên tâm rồi."



Người đàn ông lau mo hôi trên đầu, thở phào nhẹ nhõm, không hỏi Lạc Tĩnh Nghiên nữa.



Thấy anh không nói thêm gì nữa, Lạc Tĩnh Nghiên hỏi anh: "Anh không tò mò những gì mẹ em nói với em sao?”



"Miễn là bà ấy không phản đối cuộc hôn nhân của chúng ta, không có gì khác quan trọng cả."



Buổi chiều ngày hôm sau, Tiết Ngạn Thần lên tàu trở về Kinh Đô và đến Kinh Đô hơn một ngày sau.



Khi Tiết Ngạn Thần trở về nhà, ba Tiết và mẹ Tiết đều ở nhà, họ đều rất ngạc nhiên khi thấy anh trở lại, nhưng họ càng ngạc nhiên hơn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận