Về Quê Trước Năm 70, Tôi Dùng Không Gian Dọn Sạch Kẻ Thù

Chương 297: Nữ Anh Hùng 2

Trình Thiên Minh gật đầu, cực kì bội phục Lạc Tĩnh Nghiên.



Tuổi của cô gái này không lớn, nhưng tính tình lại rất tốt, còn hiểu lý lẽ hơn cả một số lão già.



Hiệu trưởng Trần có chút khó xử: "Thanh niên trí thức Lạc, tôi đại diện cho nhà tôi cảm ơn cô trước. Nếu không phải mẹ nó đang ở cữ thì cũng đã tới cùng tôi. Nếu cô không chịu nhận thì tôi sẽ rất day dứt, mẹ nó cũng rất day dứt."



Lạc Tĩnh Nghiên vẫn không chịu nhận: "Hiệu trưởng Trần, bây giờ chị dâu đang ở cữ, ông đem tiền này về mua ít đồ cho chị ấy bồi bổ cơ thể. Sau này nuôi con còn phải tốn rất nhiều tiền, lấy về đi, tôi thật sự không cần."



Một hiệu trưởng trung học trước mắt nhiều người lấy ra nhiều tiền như vậy trông thì quang minh lỗi lạc, nhưng 200 đồng này cũng có thể là nửa gia sản của ông ấy. Lạc Tĩnh Nghiên không thiếu 200 đồng này. Cô không thể để một gia đình vì vậy mà rơi vào hoàn cảnh khốn khó.



Lạc Tĩnh Nghiên kiên quyết từ chối, hiệu trưởng Trần chỉ có thể cất tiền lại.



"Thanh niên trí thức Lạc, chờ mẹ nó ở cữ xong tôi nhất định sẽ đưa bà ấy và đứa nhỏ tới thăm cô.”



"Được, lúc nào tôi cũng hoan nghênh." Lạc Tĩnh Nghiên cười nói.



Trình Thiên Minh và hiệu trưởng Trần đi rồi, Lạc Tĩnh Nghiên đem giấy khen lần này có được và hai cái giấy khen mà cô nhận được lần trước vào trong không gian.



Chỉ máy tháng xuống nông thôn ngắn ngủi, cô đã nhận được ba tờ giấy ghen từ Cục công an. Trước kia cô chưa bao giờ nghĩ tới việc này.



Sau giờ ngọ, bầu trời dần có mây u ám tụ lại. Lạc Tinh Nghiên đoán có lẽ tuyết sắp rơi rồi. Cô nhớ rõ trong chuyện có nhắc tới một trận tuyết lớn, lúc đó nhờ Trang Phỉ Phỉ nhắc nhở ba Lạc sửa nhà nên căn nhà vẫn bình yên sau trận tuyết lớn. Lạc Tĩnh Nghiên vì để bảo đảm ba mẹ an toàn cũng phải nói với bọn họ một tiếng. Cô muốn ba Lạc tu sửa căn nhà một chút tránh cho nó bị sụp do tuyết rơi.



Sau khi tới chuồng bò, cô nói với ba Lạc:



"Ba, có lẽ sẽ có trận tuyết lớn, chúng ta trùng tu lại nhà đi, nếu không con sợ nóc nhà không chịu nỗi trận tuyết lớn."



"Được."



Tật ở chân mẹ Lạc đã có chuyển biến tốt. Lạc Tĩnh Nghiên và ba Lạc cũng không để bà ấy phải động tay vào. Lúc sửa nhà không nên ở bên trong, mẹ Lạc mặc áo khoác của ba Lạc rồi đứng ngoài chờ. Ba Lạc cố ý kiểm tra cả hai phòng của bà Trương, cảm thấy cũng không quá vững chắc.



"Bác, Tĩnh Nghiên nói sẽ có trận tuyết lớn, bảo tôi sửa lại nóc nhà, tôi sửa luôn nóc nhà cho bác nhé."



Bà Trương vô cùng cảm kích: "Chan Hoa, làm phiền cậu rồi."



"Bác đừng khách sáo với tôi."



Ba Lạc và Lạc Tĩnh Nghiên ôm rất nhiều củi từ khắp nơi về. Ba Lạc phụ trách trên nóc, Lạc Tĩnh Nghiên và bà Trương làm thợ phụ chịu trách nhiệm di chuyển bùn đất và đưa đồ cho ông ấy.



"Anh Tiết, anh tới từ bao giờ vậy?” Anh tới sửa nhà cho cô sao? Không ngờ nhà cô mới sửa không lâu lại nhanh có vấn đề như Vậy.



Tiết Ngạn Thần vừa làm việc vừa nói: "Anh sửa xong nóc nhà sẽ xuống."



Nửa tiếng sau, Tiết Ngạn Thần từ trên mái nhà xuống. Lạc Tĩnh Nghiên bưng bồn nước am ra cho anh và Triệu Quân rửa tay.



"Anh Tiết, nóc nhà có vấn đề lớn à?”



"Không phải vấn đề lớn, chỉ là không chắc lắm. Anh thấy thời tiết hôm nay không tốt, sợ là có tuyết rơi. Lỡ như tuyết lớn quá chỉ sợ nhà em không trụ được nên qua kiểm tra, không ngờ đúng là tìm ra vấn đề. Anh sợ em ở bên trong không an toàn nên sửa mau chút."
Bạn cần đăng nhập để bình luận