Về Quê Trước Năm 70, Tôi Dùng Không Gian Dọn Sạch Kẻ Thù

Chương 1054: Tới Tiền Tuyến 1

"Bà ơi, cháu mơ thấy Ngạn Thần cả người đầy máu, bị đạn quân địch ban xuyên qua thủng lỗ chỗ, bà ơi, cháu sợ quá."



Bà nội Tiết nghe cô nói xong, tinh thần cũng bắt đầu không yên.



Bà cằm tay Lạc Tĩnh Nghiên an ủi cô: "Đừng lo lắng, những gì trong mơ thì thường ngược lại, sẽ không thành thật đâu. Nghe bà này, cứ yên tâm ngủ đi, nói không chừng vài ngày nữa họ sẽ trở về thôi."



Sau khi Lạc Tĩnh Nghiên được bà nội Tiết an ủi mới chằm chậm nằm xuống. Nhưng đến sau nửa đêm, trong đầu cô toàn là cảnh tượng vừa mới mơ thấy, không thể nào ngủ được.



Không chỉ có cô, bà cụ cũng không thể ngủ.



Trời sáng lại, bà cụ vẫn kiên trì đi tập thể dục, Lạc Tĩnh Nghiên đi cùng bà, trên đường gặp Lư tư lệnh quân đoàn, Lạc Tĩnh Nghiên tiền lên hỏi ông: "Đồng chí tư lệnh quân đoàn, đồng chí có biết chiến sự ở tiền tuyến diễn biến thế nào không?"



Lư tư lệnh quân đoàn đứng nghiêm: "Cô muốn hỏi Ngạn Thần khi nào có thể quay lại à, điều này e là không nói được. Nhưng có một chiến thắng mang tính giai đoạn, sẽ để cho họ quay lại nghỉ ngơi dưỡng sức, không thể luôn dựa vào họ chiến đấu."



Lạc Tĩnh Nghiên gật đầu, Tiết Ngạn Thần không thể trở lại trong thời gian ngắn, hi vọng anh không gặp nguy hiểm.



Nhưng đến buổi tối, cô lại mơ thấy giấc mơ nguy hiểm kia, cảnh tượng cũng giống như vậy, anh cũng bị đạn xuyên thủng khắp cơ thể.



Lạc Tĩnh Nghiên tỉnh dậy, bà nội Tiết hỏi: "Tĩnh Nghiên, con lại thấy ác mộng à?"



"Vâng, bà ơi, cháu lại mơ thấy cảnh tượng giống hệt tối qua."



Bà nội Tiết thở dài: "Bà cũng mơ thấy giấc mơ không lành, cũng gần giống con thấy Ngạn Thần gặp nguy hiểm, tính mạng ngàn cân treo sợi tóc."



"Bà ơi, bà nói xem có phải do tác động tâm lý của chúng ta không?"



"Họ làm ngành này thì khó tránh khỏi nguy hiểm, người nhà cũng khó tránh khỏi lo lắng."



Lạc Tĩnh Nghiên kéo chăn lên cho bà nội Tiết: "Cháu hiểu rồi bà ạ, chúng ta đừng nghĩ nhiều nữa, ngủ đi ạ."



"Ngủ thôi."



Tuy nhiên lần này vẫn giống như hôm qua, hai người đều cả đêm không ngủ.



Đến ngày thứ ba, Lạc Tĩnh Nghiên đã mơ thấy giac mơ nguy hiểm này lần thứ ba, cô và bà nội Tiết lại mat ngủ thêm đêm nữa.



Lạc Tĩnh Nghiên nói: "Bà ạ, bất kể giác mơ này là thật hay giả, so với việc ngày ngày lo lắng, cháu muốn tự mình đi xem xem."



Bà nội Tiết lại không sợ đi tiền tuyến, dù sao khi bà còn trẻ cũng đã ở trên chiến trường vài năm, cảnh tượng máu chảy đầu rơi, mưa bom lửa đạn nào cũng đã trải qua.



"Được, nếu cháu muốn đi thì bà đi cùng cháu."



"Bà, cháu đã di thì không chỉ vì đi thăm Ngạn Thần, nếu như ở đó có việc gì cần cháu, cháu cũng sẽ không thoái thác. Nhưng bà đã lớn tuổi rồi, lần này đi không chỉ là đường xá bôn ba mà tiền tuyến còn rất nguy hiểm, bà cứ ở lại đây thôi, không thì bà về Bắc Kinh cũng được."



"Cháu đã ba ngày không ngủ, bà cũng ba ngày không ngủ, ngày ngày không ngủ được cũng là một loại dày vò. Yên tâm, bà không đi đánh trận, chúng ta có thể làm hậu cần chăm sóc người bị thương, tay nghề nấu ăn của cháu giỏi, thì làm cơm ngon cho các chiến sĩ, đi đánh trận cũng có sức lực.



"Vâng bà ạ.”



Hai người bàn bạc xong, ăn cơm rồi đi tìm Lư tư lệnh quân đoàn.



Lư tư lệnh nghe họ muốn đi tiền tuyến, cảm thấy đột ngột và rất kinh ngạc. "Hai người muốn đi tiền tuyến nhưng mà rất nguy hiểm."



Những người vợ quân nhân khác chưa bao giờ có suy nghĩ như vậy.



Lạc Tĩnh Nghiên đáp: "Đồng chí tư lệnh, tuy chúng tôi không thể đi lên tuyến đầu đánh giác, nhưng chúng tôi có thể làm những việc trong khả năng của mình, thêm một người chính là thêm một phân sức mạnh, có thể giành thắng lợi sớm hơn một chút."
Bạn cần đăng nhập để bình luận