Về Quê Trước Năm 70, Tôi Dùng Không Gian Dọn Sạch Kẻ Thù

Chương 914: Tham Quan Vạn Lý Trường Thành 1

Chuong 914: Tham Quan Vạn Lý Trường Thành 1 Bọn họ mang theo đồ ăn vặt và



bình giữ nhiệt đựng nước nóng, bỏ trong hai cái túi lớn, để cho Triệu Quân với Tiết Ngạn Thần mỗi người xách một túi.



Trước khi đi, Lạc Iĩnh Nghiên xúc động nói, nếu có máy ảnh để chụp hình lại thì tốt biết mấy.



Vừa lúc Tiết Ngạn Thần nghe thấy được, anh nghĩ chắc là cô muốn lưu giữ lại những khoảnh khắc tươi đẹp đây mà.



Vì vậy anh nói: “Tí nữa chúng ta mua một cái máy ảnh đi."



"Đi mua ở đâu ạ?"



"Ở bách hoá cao ốc chắc sẽ có."



Thế là, bọn họ đi bách hoá cao ốc để mua máy ảnh trước, mua một cái máy chụp hình màu hồng, đương nhiên là Tiết Ngạn Thần trả tiền.



Có anh ở đây, chắc chắn sẽ không để cô phải tốn tiền rồi.



Sau đó mọi người ngồi xe đi, khi đến lối vào ngay dưới chân núi, Lạc Tĩnh Nghiên đề nghị chụp mấy tắm hình ở chỗ này.



Do trước đó đã cãi nhau với Tiết Ninh Mai, nên chuyến đi này gia đình cũng không day đủ, thế là không ai muốn chụp hình đại gia đình.



Đầu tiên là chụp cho bà nội Tiết một tắm, tiếp đó là chụp hình ba mẹ Tiết đứng với nhau, rồi đến gia đình nhỏ của Tiết Ninh Ngọc, tiếp đến là Tần Trân Trân với Triệu Quân chụp chung, sau cùng Lạc Tĩnh Nghiên đưa máy chụp hình cho Triệu Quân, nhờ anh ấy chụp cho mình với Tiết Ngạn Thần một tắm hình.



Bạn nhỏ Viên Viên cũng đòi chụp hình với mợ xinh đẹp, Lạc Tĩnh Nghiên vui vẻ đồng ý với yêu cầu của bạn nhỏ, lúc chụp hình con bé tựa sát vào người cô, còn hôn một cái lên gương mặt cô.



Lúc bắt đầu leo Vạn Lý Trường Thành, bọn nhỏ đều rất vui, chạy phía trước may người lớn.



Mẹ Tiết ở phía sau la ầm lên: "Bây giờ chạy giỡn nhiều vào, chờ một hồi nữa hai con sẽ mệt lả người cho mà xem.”



Người già với trẻ con là leo Trường Thành khó khăn nhất, quả nhiên chỉ một lát hai đứa nhỏ đã mệt đến không đi nổi, vậy mà bà nội Tiết vẫn tinh lực tràn trề, một đường vững vàng, không he đi chậm hơn so với mấy người trẻ.



Một lát sau, mẹ Tiết cũng mệt, mọi người thương lượng với nhau.



"Nếu không thì mẹ ở lại chăm mấy đứa nhỏ cho, may đứa đi với ba đi."



Ba Tiết nói: "Anh với em cùng coi bọn nhỏ, chúng ta đi từ từ với may đứa con là được."



"Được. :



Có hai người trông đám nhỏ, những người khác đều thấy an tâm, tiếp tục đi.



Một tiếng sau, Tiết Ninh Ngọc với Tần Trân Trân cũng không đi nổi, các cô đi từ từ, bên phái nữ, chỉ có Lạc Tĩnh Nghiên và bà nội Tiết là vẫn tiếp tục kiên trì.



Bà nội Tiết thấy các cô bỏ cuộc thì cười nói: "Chỉ có con dâu còn đi nổi với bà, con xem mấy đứa đó đều bỏ cuộc hết rồi, chỉ còn hai bà con ta kiên trì."



Sau một lát, Triệu Lai cũng không leo nữa, anh ấy đi giúp Tiết Ninh Ngọc với hai đứa bé, Triệu Quân chiếu cố Tần Trân Trân, nên đi chậm lại, chờ Tần Trân Trân đuổi kịp anh ấy.



Đi phía trước chỉ còn lại Tiết Ngạn Thần, Lạc Tĩnh Nghiên cùng bà nội Tiết.



Bà nội Tiết vẫn luôn là phấn chắn tinh thần, thở hồn leo lên, leo không ngừng nghỉ.



Tiết Ngạn Thần nói: "Bà nội, nếu thấy mệt thì nghỉ ngơi một chút, chúng ta không phải đi thi đấu mà, không ai giành giải nhất với bà đâu mà."



"Không có mệt, một chút mệt mỏi cũng không có." Bà nội Tiết khoát khoát tay: "Bà của con một ngày đi bộ mấy chục dặm chưa bao giờ biết mệt đâu nha, bây giờ tuy bà già rồi nhưng vẫn không yếu đi tí nào đâu. Nếu con mệt, thì con dừng lại nghỉ ngơi đi, để cháu dâu đi với bà là được rồi."



"Bà nội, Tĩnh Nghiên cũng mệt rồi ạ." "Tĩnh Nghiên mệt rồi sao?" Chiêu này quả nhiên có hiệu quả, bà nội Tiết lập tức dừng bước, nhìn về phía Lạc Tĩnh Nghiên : "Đứa trẻ này, nếu con thấy mệt thì bây giờ chúng ta dừng lại nghỉ ngơi một chút."
Bạn cần đăng nhập để bình luận