Về Quê Trước Năm 70, Tôi Dùng Không Gian Dọn Sạch Kẻ Thù

Chương 953: Vội Vàng Đến Tỉnh Du 3

Lạc Tĩnh Nghiên ôm lấy ba mẹ mình, sau đó cô cùng bà nội Tiết xuất phát đến quân khu.



Hai người đến ga xe lửa trên thị trần mua vé rồi lên chuyến tàu đi đến quân khu tỉnh Du.



Tàu chạy cả ngày lẫn đêm thì cuối cùng cũng đã đến ga.



Bình thường bà nội Tiết luôn ăn ngon và ngủ cũng rất ngon, bà ấy ngủ sớm dậy sớm nên cơ thể rất khỏe mạnh.



Nhưng một ngày một đêm này bà ấy chưa hề nhắm mắt.



Lúc trên đường đi Lạc Tĩnh Nghiên đã khuyên bà ấy ngủ một chút nhưng bà ấy cũng không chịu ngủ.



"Bà nội không ngủ được."



Cuối cùng cũng đã đến ga bên ngoài quân khu, Lạc Tĩnh Nghiên mua bốn cái bánh bao. Hai bà cháu vừa đi vừa ăn bánh bao.



ĐI được một đoạn thì họ nhìn thấy biển báo dừng xe buýt, có thể đi xe buýt thẳng từ đây đến quân khu nên Lạc Tĩnh Nghiên và bà nội Tiết nhanh chóng lên xe buýt.



Đã đi đến bên ngoài quân khu rồi nên Lạc Tĩnh Nghiên và bà nội Tiết chuẩn bị xuống xe, nhưng quân khu không phải là nơi bình thường, lối vào nào cũng có binh lính canh gác.



Những người lính ngăn họ lại: "Hai vị đồng chí có chuyện gì?"



Bà nội Tiết nói: "Chúng tôi đến tìm tiểu đoàn trưởng Tiết của mọi người, là Tiết Ngạn Thần đáy."



"Hai người có quan hệ gì với anh ấy?"



"Tôi là bà nội của nó, còn đây là người yêu của nó."



Bà nội Tiết giới thiệu với họ.



"Cho chúng tôi xem thư giới thiệu và giấy tờ tùy thân của hai người."



Binh lính đọc thư giới thiệu và xem giấy tờ tùy thân của hai người họ.



"Bây giờ hai người chưa thể vào trong được, chúng tôi sẽ đi thông báo cho tiểu đoàn trưởng Tiết để anh ấy ra ngoài gặp hai người." Hôm nay là ngày cuối cùng trung đoàn trưởng Khương đồng ý để tiểu đoàn trưởng Tiết rời đi cho nên Tiết Ngạn Thần chuẩn bị đi tìm đoàn trưởng Khương. Anh phải xác định chắc rằng các lãnh đạo đồng ý rồi mới nộp đơn xin giải ngũ, anh đang trên đường đi tìm đoàn trưởng thì đột nhiên có một anh lính ngăn anh lại.



"Tiểu đoàn trưởng Tiết, tiểu đoàn trưởng Tiết, ở bên ngoài có người tìm anh đấy."



Tiết Ngạn Thần dừng bước lại nhăn mặt hỏi anh ấy: "Người nào?”



"Họ nói họ là bà nội và người yêu của anh."



"Họ đến rồi!" Rõ ràng Tiết Ngạn Thần rất ngạc nhiên khi nghe được tin này, anh muốn nhanh chóng nhìn thấy họ, thậm chí anh còn không kịp nghĩ xem tại sao họ lại đến đây.



Anh vội vã tóm lấy người lính đã đến báo tin.



"Đi đi đi, đưa tôi đi gặp họ nhanh lên.”



Anh đi theo người lính đi đến lối ra thì nhìn thấy bà nội Tiết và Lạc Tĩnh Nghiên đang đứng đợi ở bên ngoài. Anh vội vã chạy qua đó, nụ cười trên khuôn mặt anh còn xán lạn rực rỡ hơn ánh mặt trời.



"Bà nội, Tĩnh Nghiên. Sao đột nhiên hai người lại đến đây? Không phải cháu đã nói là hai ngày nữa cháu sẽ về sao?" Bà nội Tiết không thèm giải thích cái khác nữa mà vội vàng hỏi anh: "Cháu đã làm xong thủ tục giải ngũ chưa?”



"Vẫn chưa ạ, cháu đang định đi tim trung đoàn trưởng để nói chuyện này đây. Ông ấy hứa với cháu hôm nay sẽ có tin cho cháu, nếu đơn xin kết hôn không được chấp thuận thì cháu sẽ rời khỏi quân đội nhưng mà chắc chắn kết quả là cái thứ hai rồi."



Cạch, bà nội Tiết ném cái túi vải vào người anh.



"Cháu xem trong đây có cái gì? Bà và vợ cháu phải lặn lội từ xa đến đây chỉ để đưa cho cháu cái này đấy."



"Đây là gì vậy ạ?" Tiết Ngạn Thần vô cùng nghỉ ngờ, đây là thứ gì mà đáng để bà nội và vợ mình phải lặn lội đường xa đến giao cho mình chứ?



"Cháu mở ra xem thử là sẽ biết thôi"



Tiết Ngạn Thần mở túi ra, bên trong toàn là những giấy khen đỏ rực, ngoài ra còn có thư cảm ơn và huy chương.
Bạn cần đăng nhập để bình luận