Về Quê Trước Năm 70, Tôi Dùng Không Gian Dọn Sạch Kẻ Thù

Chương 138: Chuẩn Bị Từ Bỏ 2

Nhưng anh ta không phải là người an phận lại còn có công việc đứng đắn, có thể diện nên không vừa mắt Phạm Tĩnh Lan, Phạm Tĩnh Lan cũng không quản được anh ta, chỉ cần anh ta không ly hôn với cô ấy vì người phụ nữ khác thì cô ay kệ anh ta, làm bộ mình không biết gì.



Hôm sau, lúc anh ta đạp xe ởi làm thì cố ý đi qua cửa khu nhà ở của thanh niên trí thức, đến đây thì đi chậm lại nhìn vào bên trong nhưng không thấy Lạc Tĩnh Nghiên.



Lúc chiều đi về, khi đi qua khu nhà ở của thanh niên trí thức thì anh ta dừng xe lại rồi bước vào trong.



Nhóm thanh niên tri thức đều sợ người nhà họ Lại, biết mỗi lần người nhà này đến đều không có chuyện tốt.



Đồng Kiến Tân là người đầu tiên bước ra, anh ấy đi đến trước mặt anh ta: "Đồng chí Lại đến đây có chuyện gì à?”



Lại Xuân Minh chỉ về hướng căn phòng của Lạc Tĩnh Nghiên.



"Tôi thấy căn nhà này nên sửa sang lại, dù sao cũng liên quan đến an toàn của thanh niên tri thức, tôi vào nhìn xem sao. Thanh niên trí thức Đồng cứ làm việc của mình đi, tôi tự đi xem sao.”



Đồng Kiến Tân nghĩ là ban ngày anh ta cũng không làm gì Lạc Tĩnh Nghiên, anh ấy cũng tin vào giá trị vũ lực của Lạc Tĩnh Nghiên nên không ngăn lại.



Lạc Tĩnh Nghiên đang nau cơm thì thấy có một người đàn ông lạ bước vào.



"Anh là?"



Lại Xuân Minh vừa thấy vẻ đẹp của cô thì ngây người chốc lát, ngay sau đó anh ta cười nói: "Cô là thanh niên tri thức ở phòng này sao?"



"Đúng thế."



Lại Xuân Minh giả như nhìn nóc nhà và vách tường rồi nói với Lạc Tĩnh Nghiên: "Tôi là con trai của bí thư chi bộ thôn, tên là Lại Xuân Minh, cũng là cán bộ ở công xã. Tôi thấy căn nhà này nên sửa sang lại, vì nghĩ là có người ở. Trong thôn rất quan tâm đến các thanh niên tri thức, phòng ở này thế nào? Nếu có vấn đề thì cứ nói với người trong thôn.”



"Vẫn ở được." Lạc Tĩnh Nghiên lời ít ý nhiều, không muốn nói nhiều với anh ta.



Lại Xuân Minh thấy dáng vẻ lạnh lùng của cô thì nói: "Không chỉ là vấn đề phòng ở, nếu có vấn đề khác thì cô cũng cứ nói, tôi làm việc ở công xã, có việc gì thì nhờ tôi sẽ nhanh hơn.”



Lạc Tĩnh Nghiên nói: "Được thôi, nếu có việc thì tôi sẽ nói với anh."



Lại Xuân Minh như nếm được trái ngọt, nhìn xem, kể cả có là thanh niên tri thức có chỗ dựa thì cũng sẽ mắc câu của anh ta thôi, nói không chừng chỗ dựa của cô cũng không đáng tin lắm.



Cũng có thể là người yêu cô không được nên thấy tịch mịch.



Anh ta thoáng nhìn về phía Lạc Tĩnh Nghiên rồi không muốn rời mắt.



Lạc Tĩnh Nghiên nói: “Cán bộ Lại, anh còn có việc gì à?”



"Không, hết rồi, tôi đi đây."



"Đi thong thả, không tiễn."



Lại Xuân Minh đi vào trong sân, trong lòng vẫn thấy vui vẻ vì nhan sắc vừa thấy được, đồng thời anh ta cũng khao khát có thể làm cho người đẹp vui sướng.



Lơ đãng quay đầu thì thấy Tống Anh Lan đang đứng ở cửa ký túc xá nữ, anh ta ném cho Tống Anh Lan một ánh mắt rồi quay người rời đi.



Hôm sau, trời chưa sáng Tống Anh Lan đã rời giường ra ngoài.



Trong căn nhà ngói dưới chân núi, cô ta lại làm chuyện mờ ám cùng với Lại Xuân Minh.



"Anh Xuân Minh, chuyện anh đồng ý với em, đừng nuốt lời nhé."



"Yên tâm đi, anh nộp danh sách rồi, mọi việc đã xong, sẽ không xảy ra chuyện gì đâu." Anh ta nhéo lên phan thịt mềm của Tống Anh Lan: "Yêu tinh nhỏ sắp đi rồi, ve sau anh Xuân Minh muốn sờ cũng không sờ được rồi. Haizz, vất vả lắm mới gặp được người tốt như vậy mà lại đi nhanh như thế."



Tống Anh Lan nằm trên giường đất, Lại Xuân Minh đỡ eo cô ta.



"Anh Xuân Minh, em hầu hạ anh không ít lần, có lần nào không làm anh đã hả?"



"Không phải em cũng rất hưởng thụ sao? Hửm?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận