Về Quê Trước Năm 70, Tôi Dùng Không Gian Dọn Sạch Kẻ Thù

Chương 299: Chơi Ném Tuyết 2

Vì Lạc Trường Thiên không phải đi học nên đã ra sân chơi ném tuyết với Tôn Quốc Khánh và Triệu Quân.



Nhà cô đối diện cửa lớn khu nhà ở của thanh niên trí thức. Cô phát hiện ở cửa lớn có một bóng người đang đi vào. Người đó mặc áo khoác màu xanh quân đội, cao gần 1m89, là Tiết Ngạn Thân tới.



Trong tay Tiết Ngạn Thần còn cầm theo một con thỏ. Cô đi ra cửa, đi tới bên cạnh. Tuyết trên đất đã chạm tới mắt cá chân cô, cũng coi như là dày đặc.



Cô định đi tới chào đón Tiết Ngạn Thần thì đột nhiên bị một qua cau tuyet bay toi dap vao phan em.



"Chị, chị định ra ngoài làm?" Lạc Trường Thiên cầm quả cầu tuyết mới nặn hỏi cô.



Cô hướng mắt ra cửa khu nhà ở của thanh niên trí thức ý bảo: "Anh Tiết tới."



"Anh Tiết tới?" Lạc Trường Thiên rất hưng phấn, quay đầu nhìn về phía cửa: "Đúng là anh Tiết, a còn có thỏ." Cậu đã nhìn thay một bữa tiệc thịt thỏ lớn ngon lành, còn không nhịn được khẽ liếm môi.



Tiết Ngạn Thần xách con thỏ tới trước mặt Lạc lĩnh Nghiên nói: "Lúc tới trên đường nhặt được con thỏ. Giờ trời lạnh thích hợp bồi bỗ cơ thể." "Được, buổi trưa sẽ ăn nó." Lạc Tĩnh Nghiên nói.



Lạc Trường Thiên cười hi hi dùng cầu tuyết đánh lén Tiết Ngạn Thần: "Anh Tiết, chúng ta cùng chơi ném tuyết đi."



Tiết Ngạn Thần nhìn mắt Lạc Tĩnh Nghiên như đang hỏi ý cô. Cho anh chơi ném tuyết hay vào nhà phụ cô?



Lạc Tĩnh Nghiên nhận lấy con thỏ trong tay anh, nói: "Tiểu Thiên cho anh chơi với nó một lát, anh đi đi, lát nấu xong em kêu hai người."



Cô cầm con thỏ đi về nhà. Tiết Ngạn Thần còn đang đứng ngây ngốc đã bị Lạc Trường Thiên kéo đi. "Anh Tiet,con ngay ra do lam gì? Nặn quả cầu tuyết lớn đi, nhanhI"



Tiết Ngạn Thần và Lạc Trường Thiên với các nam thanh niên trí thức khác chơi ném tuyết một lúc thì vào giúp Lạc Tĩnh Nghiên nấu cơ.



Lạc Tĩnh Nghiên nấu cháo, cắt thêm ít thịt khô và dưa chua xào cùng nhau.



Sau khi nấu xong, Lạc Tĩnh Nghiên hướng ra ngoài gọi Lạc Trường Thiên kêu cậu trở về ăn cơm.



Lạc Trường Thiên ném quả cầu tuyết cuối cùng lên người Triệu Quân, trốn tránh công kích mãnh liệt của đối phương để trở về nhà. Đồ ăn đã được dọn lên bàn, ba người đều cởi giày leo lên trên giường đất, vây quanh bàn ăn cơm.



Sau khi ăn xong, Tiết Ngạn Thần và Lạc Trường Thiên thu dọn chén đũa để Lạc Tĩnh Nghiên nghỉ ngơi.



Mới vừa ăn sáng xong, chưa vội giết thỏ. Tiết Ngạn Thần sợ Lạc Tĩnh Nghiên ở trong nhà buồn chán nên nói: "Hay là chúng ta ra ngoài chơi ném tuyết?"



Lạc Tinh Nghiên còn chưa lên tiếng Lạc Trường Thiên đã hoan hô: "Được, vừa rồi em vẫn chưa chơi đủ, Chị, chúng ta ra ngoài khu nhà ở của thanh niên trí thức chơi đi. Bên ngoài lớn chơi mới đã." "Vậy đi tới rừng cây bên ngoài đi." Tiết Ngạn Thần nói.



"Được, chúng ta đi." Lạc Tĩnh Nghiên cũng muốn ra ngoài hoạt động gân cốt, chơi vui thoải mái một phen.



Cô khóa cửa, đi cùng Tiết Ngạn Thần và Lạc Trường Thiên tới rừng cây dương. Nơi này chưa có dấu vết dẫm qua tuyết, một mảng trắng xóa vừa mềm vừa xốp rất thích hợp để chơi ném tuyết.



Lạc Trường Thiên tương đối năng động. Cậu dùng cầu tuyết đánh lén Lạc Tĩnh Nghiên và Tiết Ngạn Thần. Hai người kia phát giác lập tức dùng cau tuyết công kích cậu.



Vì thế Lạc Trường Thiên liên tục ăn mấy quả cầu tuyết, vội bụm mặt kêu: "Hai người lớn các người bắt nạt con nít, hai người tính là anh hùng gì?”



Lạc Tĩnh Nghiên nói: "Ai bảo em đánh lén chúng ta? Tỏ ra đáng thương cũng vô dụng. Chị không phải anh hùng hảo hán gì, chị thích bắt nạt trẻ con thì bắt nạt."
Bạn cần đăng nhập để bình luận