Về Quê Trước Năm 70, Tôi Dùng Không Gian Dọn Sạch Kẻ Thù

Chương 495: Công Tư Rõ Ràng 1

Triệu Quân lấy hộp thuốc lá ra, bỏ ra hai điếu, trong lòng anh ấy cũng phiền muốn chết, cần hút điều thuốc để vơi bớt đi.



Anh ấy ngậm điếu thuốc ở ngoài miệng, lại lành lạnh nói một câu,"Hút thuốc tiêu sầu, sầu càng thêm sâu."



"Vậy cậu đừng hút, đưa hết cho tôi."



"Không được, tôi muốn hút."



Hai người mỗi người một một dieu thuốc, Tiết Ngạn Thần lấy tay kẹp điếu thuốc để tới bên miệng hút hai cái, vòng khói vẫn còn chưa phun ra, lại đưa thuốc lên, an xuống mặt đắt.



Lúc này, đối với việc giảm bớt lo âu, hút thuốc đã không có chút tác dụng nào rồi.



Triệu Quân nói tiếp: "Sắp đến ngày mùa rồi, lại càng không thời gian tìm. May mà trước đó bắt được một Lại Xuân Dương, nếu không thì, khả năng chúng ta thật sự phải chịu phạt rồi. Tiếp tục nên làm sao đây, cấp trên không thể để cho chúng ta ở trong này chờ đợi, không có bất cứ kết quả cái gì.”



"Không có cách gì khác, tìm tiếp thôi."



"Vậy nếu vẫn là không tìm thấy?"



"Vậy thì vẫn phải tìm tiếp, mãi đến khi lên tiếng gọi chúng ta trở về."



Triệu Quân nhún nhún vai: "Cói như hai chúng ta chưa nói lời này.”



Vừa đúng lúc này, Lạc Tĩnh Nghiên mang theo Hắc Hổ cùng với Hổ Béo lên núi nhặt củi, cô vừa nhìn thấy Tiết Ngạn Thần cùng với Triệu Quân, lập tức để Hổ Béo tiến vào không gian, giữ Hắc Hỗ ở bên ngoài.



Tiết Ngạn Thần cùng với Triệu Quân đang định phân công nhau lại tìm mẫu nhiên liệu tiếp, đi theo hướng ngược lại.



Lạc Tĩnh Nghiên tò mò bọn họ không có chuyện gì đi lại loanh quanh ở trên núi làm gì, với lại, bọn họ đều là vừa đi, vừa tìm kiếm xung quanh, rõ ràng chính là đang tìm đồ.



Cô bỗng nhiên nhớ tới trước kia Tiết Ngạn Thần cũng thích đi lại ở trên núi, cũng chính là dáng vẻ này, chẳng lẽ anh vẫn luôn tìm đồ gì đó?



Như vậy rốt cuộc là tìm đồ gì mà cần tốn nhiều thời gian lâu như vậy?



Thứ Tiết Ngạn Thần cùng với Triệu Quân tìm tuyệt đối không phải mấy loại cây dại nắm rừng sinh trưởng ở trên núi này, chẳng lẽ đang tìm linh chi nhân sâm rừng hoặc dược liệu quý giá?



Nếu là cây dại nắm rừng không giá trị gì, thì bọn họ căn bản không cần tốn nhiều sức tìm kiếm như Vậy. Tiết Ngạn Thần còn không nói với cô chuyện này, vừa lúc trong không gian cô có nhân sâm cùng với linh chi rừng mà.



Cô hướng về phía Tiết Ngạn Thần hô một tiếng: "Ngạn Thân."



Tiết Ngạn Thần nghe thấy thanh âm liền biết là ai gọi anh, có chút ngoài ý muốn Lạc Tĩnh Nghiên đã đến, quay đầu đi nhìn về phía Lạc Tĩnh Nghiên: "Sao em lại đến đây?"



"Em rảnh rỗi mang Hắc Hỗ qua đây đi dạo." Cô đi đến trước mặt Tiết Ngạn Thần, nói: "Ngạn Thần, em mới vừa đi đến đây, liền nhìn anh cùng với thanh niên trí thức Triệu giống như đang tìm kiếm gì đó ở trong này, hai người đang tìm nhân sâm cùng với linh chi hả, em nói cho anh biết, nhân sâm cùng với linh chi ở bên ngày không dễ tìm như vậy đâu, nếu là có cũng đã sớm bị những người thường xuyên lên núi lấy đi rồi, các anh rất khó mà tìm được, cho dù có tiếp tục tìm kiếm đoán chắc cũng là uỗổng công."



"Nhân sâm? Linh chi?" Tiết Ngạn Thần hơi hơi nhíu mi, lộ ra biểu cảm nghi hoặc.



Lạc Tĩnh Nghiên cũng nhăn mày lại, hoá ra không phải Tiết Ngạn Thần đang tìm may thứ này.



"Hai người không phải đang tìm nhân sâm linh chi, vậy anh đang tìm cái gì? Hà Thủ Ô, hay là những dược liệu quý hiếm khác?"



"Anh không tìm dược liệu, chỉ giống như em, ra ngoài tản bộ tùy tiện vây, thuận tiện nhìn xem có thể kiếm chút món ăn dân dã cải thiện cuộc sống chút hay không thôi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận