Về Quê Trước Năm 70, Tôi Dùng Không Gian Dọn Sạch Kẻ Thù

Chương 874: Gặp Bà Nội 2

Chuong 874: Gap Ba NOi 2



"Tiết Ninh Nam, tôi muốn cô trả lại son môi và nước hoa cho tôi ngay lập tức. Tôi muốn những cái mới. Nếu cô đã sử dụng chúng rồi thì hãy mua cái mới đi. Còn nữa, cô phải trả một nửa số tiền cho bữa ăn ngày hôm đó, nếu không, cô hãy chờ đáy."



Cho dù Tiết Ninh Nam có trả lại đồ đạc và tiền bạc thì cũng còn lâu mới bù đắp được những mắt mát mà cô ta đã phải gánh chịu, cô ta sẽ không tha cho Tiết Ninh Nam đâu.



"Tôi." Tiết Ninh Nam lo chết rồi, son môi và nước hoa đều là hàng nhập khẩu, hai cái cộng lại với nhau cũng hơn 100 đô, vậy mà cô ta còn bị yêu cầu chỉ nhiều tiền như vậy.



"Bảo Châu, son và nước hoa tôi cũng chưa sử dụng mấy. Hay là tôi đưa lại cho cô nhé, có được không.”



"Không được, lúc tôi đưa cho cô nó là mới, khi cô trả lại cho tôi cũng phải là mới."



"Nhưng cái này tôi lại không yêu cầu cô tặng tôi mà."



"Tôi tặng cho cô thì cô nên nhận hả? Tiết Ninh Nam, không làm mà đòi có ăn, cô không hiểu nguyên tắc này à? Nếu cô nhận đồ của người khác mà không làm gì, cô nghĩ mình có thể an tâm mà hưởng thụ chúng sao?"



Cô ta là con gái của giám đốc nhà máy, cô ta không tin đối phó một một phó trưởng phân xưởng nhỏ cô ta lại không đối phó được



Tiết Ninh Nam trở về nhà, tìm thấy tất cả các phiếu đổi ngoại tệ ở nhà, lại bỏ thêm 150 nhân dân tệ, buổi tối đến cửa hàng Kiều Hối để mua cùng loại nước hoa và son môi mà Lục Bảo Châu đã tặng cô ta, đồng thời đưa lại cho Lục Bảo Châu 5 tệ tiền ăn.



Nhưng sự trả thù của Lục Bảo Châu đối với Tiết Ninh Nam không chỉ dừng lại ở đây mà còn hơn thế nhiều.



Tiết Ngạn Thân bắt xe buýt vào ngày hôm sau đến nhà Dì ở ngoại ô thành phố để thăm bà nội Tiết.



Trong nhà Mẹ Tiết Cố có một cháu trai cách đây hơn một tháng, bà Tiết rất thích đứa trẻ nên đã dọn vào ở sau khi đứa bé được một tháng tuổi.



Bà nội Tiết đã một năm không gặp cháu trai, bà vô cùng vui mừng khi nhìn thấy Tiết Ngạn Thần.



Vừa gặp nhau đã vỗ vai cháu trai hỏi: "Em họ cháu đã có con rồi, khi nào cháu mới có thể cho bà một chắt đây hả 2"



Tiết Ngạn Thần: "..."



Bà nội suy nghĩ cũng quá nhanh đi, anh rời nhà lâu như vậy mới về nhà, bà nội không phải nên là quan tâm đến cháu trai chút sao? Nhưng bà vẫn không quan tâm đến cháu trai mà bà lại bỏ qua việc đó mà chỉ quan tâm đến cháu chắt? Ai da, với bà ngoại của anh đây thì cháu không thân bằng chắt rồi.



"Bà nội, muốn có chắt thì trước hết phải có cháu dâu đã."



"Vậy khi nào cháu mới tìm được cháu dâu cho bà đây?"



Tiết Ngạn Thần nhìn thấy bà ngoại mong chờ chắt của mình như thế, nhưng không dám nói với Lạc Tĩnh Nghiên, cô ấy vẫn chưa muốn có con.



"Bà ơi, cháu đã cố gắng rồi, ước chừng đến Tết Nguyên Đán có thể đưa cháu dâu của bà về nhà.”



“Thật saol"



Bà nội nghe vậy, trong lòng kích động không thôi: "Tết Nguyên Đán thật có thể mang cháu dâu tới gặp bà sao?"



"Bà nội, cháu sẽ cố gắng hết Sức ạ."



Sắc mặt bà cụ lại xìu xuống, bà cảnh cáo anh: "Không phải cố gắng hết sức, mà là quyết tâm. Anh phải đưa cháu dâu của tôi về. Nếu không, nếu không..."



"Nếu không thì sao ạ 2"



"Nếu không, thì mang cháu dâu và chắt của anh tới cho bà."



Tiết Ngạn Thần mỉm cười: "Bà nội, bà lại nói đùa nữa, cháu có thể lấy chắt ra ở đâu cho bà chứ?"



Bà nội xua tay: "Được rồi, được rồi, được rồi, việc gì anh cũng giỏi, nhưng việc tìm vợ lại quá lười biếng, hiếm khi có thể đón vợ về ăn Tết lần này. Bà sẽ chỉ chờ tin tốt của anh."
Bạn cần đăng nhập để bình luận