Về Quê Trước Năm 70, Tôi Dùng Không Gian Dọn Sạch Kẻ Thù

Chương 529: Tăng Cường Rèn Luyện 1

Tiết Ngạn Thân thấy Triệu Quân không có trong ký túc xá nam nên đã đến chỗ Lạc Tĩnh Nghiên để chờ Triệu Quân.



"Có phải thanh niên trí thức Triệu vẫn đang đi tìm huy hiệu không?" Lạc Tĩnh Nghiên nói.



"Chắc là vậy."



"Đợi cậu ấy về anh sẽ nói cho cậu ấy biết tin này, sau này sẽ không cần phải làm vất vả như thế nữa."



"ừ "



Rất nhanh đã đến giữa trưa, Triệu Quân vừa từ trên núi xuống, lúc này Tiết Ngạn Thần đang ngồi thong thả trước cửa phòng Lạc Tĩnh Nghiên, Triệu Quân nhìn thấy anh lập tức di tới.



"Anh vừa mới xuất viện không chịu ở khu nhà ở của thanh niên trí thức nghỉ ngơi cho tốt."



"Tôi đã hoàn toàn bình phục rồi không cần phải nghỉ ngơi nữa." Anh không lập tức nói cho Triệu Quân biết chuyện tìm được huy hiệu, mà hỏi: "Hôm nay thế nào?"



Triệu Quân thở dài: "Vẫn như cũ, thứ đó đã chắp cánh bay đi mắt rồi."



Tiết Ngạn Thần đứng lên: "Tôi có một tin tức rất quan trọng, cậu đi theo tôi, tôi sẽ nói cho cậu biết."



Triệu Quân nhìn thấy vẻ mặt trịnh trọng của anh, trong lòng đột nhiên có dự cảm không tốt.



Chẳng lẽ huy hiệu đã bị kẻ địch phái người tìm thấy trước rồi, vậy thì nhiệm vụ của bọn họ không phải là thất bại rồi sao?



Anh ấy không chỉ lo lắng khi vật đó rơi vào tay kẻ thù sẽ gây ra hậu quả nghiêm trọng, mà anh ấy còn sợ rằng mình sẽ bị phạt vì không hoàn thành nhiệm vụ.



Cho nên, anh ấy vừa lo lắng rốt ruột vừa ủ rũ cụp đuôi đi theo sau Tiết Ngạn Thần, giống như đứa trẻ làm sai chuyện đang chờ người lớn phê bình, có chút đáng thương.



Bọn họ giống như trước đây đi đến một nơi rất yên tĩnh.



Sắc mặt Triệu Quân không tốt, đầu anh ấy vẫn luôn gục xuống, không nói lời nào.



Tiết Ngạn Thần hỏi: "Sao cậu không nói gì, không hỏi xem tôi muốn nói gì với cậu ư?"



Triệu Quân hít sâu một hơi, tự điều chỉnh cảm xúc của mình một chút: "Rốt cuộc là tin tức gì, em đã chuẩn bị sẵn sàng rồi, anh nói đi."



Tiết Ngạn Thần thấy dáng vẻ giống như chờ bị cắt cổ của anh ấy thì lại muốn đả kích anh ấy một chút.



"Vật chúng ta muốn tìm đã không còn ở trên núi nữa."



"Cái gì? Anh nói, nó thật sự bị người khác nhặt được rồi!" Sắc mặt anh ấy càng trở nên khó coi hơn, biến thành màu vàng đất, siết chặt nắm đấm, trong lòng thầm cầu nguyện rằng người nhặt được huy hiệu không phải là phần tử đặc vụ của địch.



"Nếu cậu biết là ai nhặt được nó thì cậu sẽ làm gì? Cậu lập tức đi cướp lại sao?" Tiết Ngạn Thần hỏi anh ấy.



"Nếu em biết nó ở đâu, nhất định em sẽ đi qua cướp nó về."



"Nếu là bị quân địch lấy đi, đối phương có máy bay pháo lớn, cậu cũng sẽ đi sao?”



"Em, em sẽ nghe theo sắp xếp của quân đội."



Tiết Ngạn Thần không đùa giỡn với anh ấy nữa, đưa lòng bàn tay đang nắm chặt của mình ra trước mặt anh ay từ từ mở ra một chút đủ để Triệu Quân có thể nhìn thấy huy hiệu trong lòng bàn tay mình: "Cậu nhìn xem đây là cái gì."



Ban đầu Triệu Quân chỉ nhìn thấy một nửa cái huy hiệu, nhưng đại khái anh ấy có thể đoán ra nó có thể liên quan đến vật mà họ đang tìm. Tâm trạng uễ oải lập tức chuyển từ mây mù sang nắng rực, phấn khích nhìn chằm chằm một lúc, sau đó quay sang nhìn Tiết Ngạn Thần.



"Đây là?”



"Chính là thứ mà chúng ta đang tìm." Tiết Ngạn Thần lại cho anh ay nhìn toàn bộ huy hiệu, cuối cùng xác định đó là thiết bị lưu trữ mẫu nhiên liệu kiểu mới, tâm trạng của anh ấy kích động không thể nói lên lời. "Anh Thần, tìm được rồi, cuối cùng cũng tìm được rồi. Anh tìm được nó khi nào, tìm thấy nó ở trên núi sao? Vừa rồi anh thần thần bí bí, em còn tưởng rằng đó là tin xấu, làm em sợ muốn chất." Anh ấy túm lấy vạt áo của Tiết Ngạn Thần, đột nhiên lắc lắc vài cái.
Bạn cần đăng nhập để bình luận