Về Quê Trước Năm 70, Tôi Dùng Không Gian Dọn Sạch Kẻ Thù

Chương 1012: Đối Đầu 1

Chính xác, người phụ nữ này luôn nói những điều tốt đẹp về những người lính nhưng lại làm những điều khiến họ tổn thương.



Nghĩ đến đây, anh siết chặt nắm đám.



"Ngạn Thần, bà nội, con biết bà rất tức giận, nghe bà nói như vậy lập tức muốn đâm chết cô ta. Loại người lợi dụng lương tâm của người khác để trục lợi cho mình, phải nhận kết cục xứng đáng. Về việc chuyện này có liên quan gì đến Sư đoàn trưởng Lý không, và nó có mối quan hệ như thế nào. Bà nội, có thể đi cùng con tìm Tư lệnh Lư, đưa bằng chứng cho ông ấy và nhờ cử người đến ngôi làng kia kiểm tra thông tin."



"Được." Bà nội Tiết đứng lên: “Ta đi cùng con bây giờ.”



Hai người đồng thời liếc nhìn Tiết Ngạn Thần, họ đi rồi thì Tiết Ngạn Thần cũng không có ai chăm sóc.



Tiết Ngạn Thần đã hồi phục rất nhiều sau cả ngày nghỉ ngơi.



Anh mỉm cười: "Anh không sao, không cần em tiếp tục bảo vệ."



"Được rồi, chúng ta đi tìm người giúp anh đòi lại công lý." Lạc Tĩnh Nghiên lắc lắc chiếc máy ghi âm trong tay.



Bà nội Tiết và Lạc Tĩnh Nghiên đều không biết văn phòng của Tư lệnh quân đoàn Lư ở đâu, sau khi hỏi thăm xung quanh, cuối cùng họ cũng tìm được văn phòng của Tư lệnh Lư.



Họ nhìn thấy bảo vệ Tiểu Vương ở bên ngoài, Tiểu Vương vội vàng chào hỏi: "Lão đồng chị, đồng chí Lạc, đồng chí đến gặp Tư lệnh quân đoàn Lư sao. Hiện giờ ông ấy đang họp. Tôi sẽ đưa mọi người đến văn phòng của ông ấy ngồi một lát."



"Được, cậu vắt vả rồi."



Lạc Tĩnh Nghiên và bà nội Tiết đến văn phòng của Tư lệnh quân đoàn Lư, tiểu Vương mang trà nóng cho họ.



Hơn hai mươi phút sau, Tư lệnh quân đoàn Lư quay lại văn phòng Sau cuộc họp.



Sau khi gặp mặt, Lạc Tĩnh Nghiên nói với Tư lệnh quân đoàn Lư mục đích họ đến và lấy máy ghi âm trong túi ra.



"Đồng chí Tư lệnh, đây là bản ghi âm tôi đã ghi âm được. Xin hãy nghe.”



Cô bật máy ghi âm, khi máy ghi âm phát lên, lông mày của Tư lệnh dần dần nhăn lại, cau mày càng ngày càng chặt, sắc mặt càng ngày càng đen.



Dù giữ chức vụ cao đã lâu nhưng khí chất điềm tĩnh, uy nghiêm từ lâu đã có tự nhiên, khi nghe nội dung đoạn ghi âm, trong mắt ông vẫn hiện rõ sự kinh ngạc và tức giận.



Lạc Tĩnh Nghiên phát hiện ban đầu tay mình đặt lên bàn cà phê rất dễ dàng, sau này khi đoạn ghi am phat ra, ban tay dan dan nam lấy một góc bàn cà phê, dần dan siết chặt, cuối cùng chạm tới điểm có gân trên mặt sau. bàn tay của ông ấy đã hẳn lên thấy rõ.



Nghe đoạn ghi âm xong, Lạc Tĩnh Nghiên ấn nút tắt ghi âm, sau đó Tư lệnh Lư đập tay lên bàn, nghiễn răng nghiến lợi tạm thời không nói gì, ánh mắt nóng rực nhìn về góc phòng, như thể ông đang xoa dịu cảm xúc của chính mình.



Một lúc sau, ông mới suy nghĩ xong.



Ông nói với Lạc Tĩnh Nghiên và bà nội Tiết: "Nói thật với các người, tôi chưa bao giờ tin rằng Ngạn Thần sẽ làm một điều nực cười như vậy, nhưng bây giờ tôi đang đau khổ vì không có bằng chứng nào giúp cậu ấy chứng minh được. Điều bất ngờ nhất cũng là điều đáng lo ngại nhất. Khiến tôi đau lòng là những kẻ trục lợi sẽ dùng phương pháp này để tắn công những người lính bảo vệ đất nước của chúng ta. Nếu không có những người lính này chiến đầu đẫm máu và đổ mồ hôi thì làm sao người dân ở đó được an toàn?



Nhưng có những người sống trong thời bình lâu ngày đã quên mat mình đã sống và làm việc trong khổ sở như thế nào, chỉ nghĩ đến bản thân mình, vì chút lợi lộc mà thà làm hại những người bảo vệ, giúp đỡ mình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận