Về Quê Trước Năm 70, Tôi Dùng Không Gian Dọn Sạch Kẻ Thù

Chương 543: Mục Đích Đã Đạt Được 6

Tống Thanh Tùng rất thức thời vội vàng nhường đường: "Các cậu vừa mới trở về nhất định là rất mệt, mau về ký túc xá nghỉ ngơi đi."



Tiết Ngạn Thần không nói gì, đi qua trước mặt anh ta. Triệu Quân sợ anh ta quá mat mặt cho nên chào hỏi: "Chúng tôi đi đây, khi nào có thời gian, anh em chúng ta tụ tập uống một chút."



Tống Thanh Tùng cười cười: "Nhát định nhất định."



Sau khi bọn họ rời đi, Tống Thanh Tùng nhìn chằm chằm bóng lưng bọn họ một lúc. Sau đó, anh ta lại thở phào nhẹ nhõm, cậu em vợ của mình lại về rồi, sau này anh ta sẽ có chỗ dựa.



Triệu Quân thấy thái độ của Tiết Ngạn Thần đối với Tống Thanh Tùng không tối.



"Em nói với anh, vừa rồi thái độ của anh với anh re rất lạnh nhạt."



"Tôi không có tâm trạng để ý đến anh ta."



"Tại sao?" Triệu Quân thắc mắc: "Không phải vì anh ta là cấp dưới của anh nên anh khinh thường và thô lỗ với anh ta chứ?" Anh ay vỗ vỗ ngực đối phương: "Anh không phải là loại người như vậy."



Cho dù đối xử với ai kể cả người thấp hơn mình mấy cấp thì Tiết Ngạn Thần vẫn đối xử giống như anh em, anh chưa bao giờ phân biệt đối xử hãy kỳ thị họ.



Hơn nữa, Tống Thanh Tùng còn là anh re anh, bình thường lễ phép là không thể thiếu, nhưng hôm nay lại hơi bất thường.



Tiết Ngạn Thần không trả lời câu hỏi của anh ấy mà nói: "Đi nhanh lên!" Sau đó anh trở về ký túc xá trước, Triệu Quân không hiểu sao: "Rốt cuộc là có ân oán gì?"



Buổi tối, quân đội tổ chức đại hội khen ngợi hai người họ. Vài vị lãnh đạo quan trọng trong quân khu đều tham dự đại hội khen thưởng lần này, thân thiết bắt tay giao lưu với bọn họ. Đặc biệt là sư đoàn trưởng Lý của sư đoàn 1 lữ đoàn 2 nơi Tiết Ngạn Thần đóng quân, ông ấy giữ chặt tay anh rất lâu không thể buông ra: "Hạt giống tốt, hạt giống tốt. Sư đoàn của chúng ta có người như vậy thật là may mắn lớn, không chỉ thành công tìm được mẫu nhiên liệu về, giảm tổn thất cho quân đội, mà còn bắt được đặc vụ của địch, giúp quân đội tìm ra những kẻ phản bội an giấu từ lâu, là đóng góp không thể thiếu."



"Sư đoàn trưởng, ngài quá khen.”



Triệu Quân ở bên cạnh bọn họ, anh ấy rõ ràng nghe được lời khen ngợi của sư đoàn trưởng Lý dành cho Tiết Ngạn Thần, nhưng anh ay không ghen tị, vốn dĩ công lao của anh ấy không lớn như Tiết Ngạn Thần. Có lẽ là sư đoàn trưởng Lý nhận ra mình đã xem nhẹ Triệu Quân, nên nhanh chóng quay đầu khen ngợi Triệu Quân một hồi.



Sau đó, tư lệnh quân đoàn đích thân trao huy chương cho Tiết Ngạn Thần và Triệu Quân.



Sau lễ tuyên dương, quân khu đặc biệt chuẩn bị một chương trình ca múa nhạc do đoàn văn công biểu diễn. Vốn Tiết Ngạn Thần không có ý định thưởng thức những tiết mục này, chính ủy nắm lấy tay anh bảo anh ngồi xuống: "Lần này cậu không thể chạy được nữa, cậu là nhân vật chính của ngày hôm nay, vài vị lãnh đạo vẫn còn ở đây, giữ thể diện cho mọi người đi. Bôn ba ở bên ngoài lâu như vậy, ngồi xuống thưởng thức một chút tiết mộc ca múa để thư gian tâm trạng cũng rất tốt."



Trung đoàn trưởng cũng ra hiệu cho anh không được rời đi.



Tiết Ngạn Thần cũng không muốn quá tùy tiện, cho nên đành phải nhẫn nại ngồi xuống cùng ông ấy.



Vốn dĩ Triệu Quân muốn rời đi cùng Tiết Ngạn Trần, nhưng khi thấy anh bị chính ủy lôi kéo không thể thoát ra được, nên anh ấy chỉ có thể ngồi xuống.



Chương trình nhanh chóng bắt đầu, vài nữ diễn viên trẻ đẹp vừa bước lên sân khấu đã lập tức giành được một tràng pháo tay vô cùng nồng nhiệt từ những người lính dưới khán đài.
Bạn cần đăng nhập để bình luận